“Thấy bà mẹ vợ Phêrô đang sốt liệt giường. Chúa Giêsu chạm đến tay bà và cơn sốt biến đi. Bà chỗi dậy tiếp đãi các ngài!”.
“Đại diện Hoa Kỳ tham dự tang lễ của cựu lãnh đạo Leonid Brezhnev, George Bush, với tư cách Phó Tổng thống, vô cùng xúc động trước sự ‘không đồng tình’ âm thầm của bà quả phụ Brezhnev. Bà đứng bất động bên quan tài; và ngay khi những người lính chạm vào nắp, bà đã thực hiện một hành động vô cùng can đảm, một cử chỉ chắc chắn phải được xếp hạng là một trong những hành vi bất tuân dân sự sâu sắc nhất. Bà đã cúi xuống, làm dấu thánh giá trên ngực chồng. Ở đó, trong toà nhà của quyền lực thế tục, vô thần, vợ của người đàn ông quyền uy nhất hy vọng rằng, chồng mình đã sai. Bà hy vọng một cuộc sống khác cho ông, một cuộc sống được cứu chuộc bởi Chúa Giêsu, Đấng đã chết trên thập giá, và chính Giêsu đó, cũng có thể thương xót chồng bà. Bà hy vọng chồng bà được ‘chạm đến ân sủng’ của Ngài, khi thánh giá Ngài chạm đến trái tim ông”.
Kính thưa Anh Chị em,
Trên đây là ghi nhận của mục sư Gary Thomas trong cuốn “Christianity Today”, “Kitô Giáo Ngày Nay” của ông. Phụng vụ Lời Chúa hôm nay cũng nói đến việc ‘được Thiên Chúa chạm đến’ hay ‘được chạm đến Ngài’, mà trong cái nhìn đức tin, chúng ta gọi đây là việc ‘chạm đến ân sủng’.
Nhạc mẫu của Phêrô đang sốt liệt giường. Không rõ bà ấy ốm làm sao, nhưng sự thật là bà ấy ốm đến mức liệt giường. Trước tiên, chúng ta lưu ý, không ai xin Chúa Giêsu chữa cho bà, kể cả bà; đúng hơn, Ngài “nhìn thấy” bà ấy đang liệt. Việc đến gần bà là do chính Ngài lựa chọn; và cũng chính Ngài đưa tay “chạm đến tay bà”, và bà được chữa lành. Ngay sau khi được chạm đến, “Bà chỗi dậy tiếp đãi các ngài!”. Trước hết, “bà đã chỗi dậy”. Hành động “chỗi dậy” ở đây tượng trưng cho tất cả những gì phải làm ngay khi được ân sủng cảm hoá. Ân sủng của Thiên Chúa có tác dụng làm cho chỗi dậy; nói cách khác, mỗi khi được ‘chạm đến ân sủng’, chúng ta phải chỗi dậy! Chỗi dậy khi thoát khỏi tội lỗi bởi đã chạm đến ơn tha thứ của Bí tích Hoà Giải; chỗi dậy khi Chúa bước vào cuộc đời chúng ta, ban cho chúng ta sự định hướng, sự sáng suốt và niềm hy vọng sau một biến cố nào đó trong cuộc đời. Mỗi lần chỗi dậy là mỗi lần chúng ta được củng cố trong đức tin, được xua tan gánh nặng tội lỗi và sự mê muội; đồng thời, vươn lên trong sức mạnh, được biến đổi, quyết tâm đi theo ý muốn của Thiên Chúa và tạo nên một sự khác biệt.
Sau khi chỗi dậy, bà đã “tiếp đãi các ngài”. Đây phải là hậu kết tất yếu của việc chỗi dậy nơi một người đã ‘chạm đến ân sủng’. Ân sủng không được ban để chúng ta quay lại với tội lỗi, nhưng được ban để chỗi dậy, phục vụ Thiên Chúa và thánh ý Ngài. Theo một nghĩa nào đó, việc ‘chạm đến ân sủng’ đặt chúng ta trở lại sứ vụ của mình; đó có thể là một gánh nặng nhưng chắc chắn là một ‘gánh nặng thánh’; một gánh nặng sẽ hoá nhẹ, gánh của ân sủng, gánh của ân phúc, “Vì ách Ta thì êm ái, gánh Ta lại nhẹ nhàng”.
Thú vị thay! Abraham và Sara trong bài đọc Sáng Thế hôm nay cũng đã ‘chạm đến ân sủng’. Dưới cụm sồi Mambrê, ‘ba người khách lạ’ cũng tự tìm đến nhà Abraham; ông cũng ‘chỗi dậy’ phục vụ các ngài, “Chính ông đứng hầu các Đấng dưới bóng cây”. Như nhạc mẫu Phêrô bất lực, nằm liệt giường, Sara cũng bất lực, héo hắt vì không thể sinh con; hình ảnh này cũng nói lên một cái gì tàn úa, chết chóc. Vậy mà người phụ nữ son sẻ này, rồi đây, cũng được xót thương với một mụn con theo lời đã hứa, “Độ này sang năm, Ta sẽ trở lại thăm ông, cả hai vẫn còn khoẻ mạnh, và Sara sẽ được một con trai!”. Và như thế, việc ‘chạm đến ân sủng’ của Abraham và Sara đã làm tươi mới trở lại tất cả; để rồi đây, dưới mái lều của họ, sẽ có tiếng cười trẻ thơ; đúng như lời Magnificat của Mẹ Maria, Đấng Đầy Ân Sủng, qua đáp ca hôm nay, “Chúa đã nhớ lại lòng thương xót của Ngài!”.
Anh Chị em,
Mỗi ngày, trên các bàn thờ và qua các Bí tích, chúng ta ‘chạm đến ân sủng’; đặc biệt Bí tích Thánh Thể. Không chỉ ‘chạm đến ân sủng’, chúng ta chạm đến Đấng là nguồn ân sủng; đúng hơn, Giêsu Ân Sủng chạm đến chúng ta. Và không chỉ chạm đến, Ngài còn đi vào linh hồn, trở nên của ăn, của uống nuôi sống chúng ta. Noi gương Abraham và nhạc mẫu Phêrô, chúng ta cũng chỗi dậy, đi tới với những bước đi trong ân sủng để làm trọn thánh ý Thiên Chúa trong mọi đấng bậc.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, dẫu con thật bất xứng, nhưng mỗi ngày, con được ‘chạm đến ân sủng’ của Chúa; xin giúp con chỗi dậy từ những yếu đuối, liệt lào và tội lỗi; nhờ đó, con bớt bất xứng hơn, hầu có thể đem ân sủng Chúa chạm đến anh chị em con”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)