Chúa Nhật (25-10-2020) – Trang suy niệm

24/10/2020

Lời Chúa Hôm Nay

Chúa Nhật Tuần XXX Mùa Thường Niên Năm A

BÀI ĐỌC I: Xh 22, 21-27 (Hr 20-26)

“Nếu các ngươi hà hiếp các cô nhi quả phụ, Ta sẽ nổi giận các ngươi”.

Trích sách Xuất Hành.

Đây Chúa phán: “Ngươi chớ làm phiền lòng và ức hiếp khách ngoại kiều: vì các ngươi cũng là khách ngoại kiều ngụ trong đất Ai-cập. Các ngươi đừng làm hại cô nhi quả phụ. Nếu các ngươi hà hiếp những kẻ ấy, họ sẽ kêu thấu đến Ta, và chính Ta đã nghe tiếng họ kêu van. Ta sẽ nổi cơn thịnh nộ, sẽ dùng gươm giết các ngươi, vợ các ngươi sẽ phải goá bụa, và con cái các ngươi sẽ phải mồ côi.

“Nếu ngươi cho người nghèo khó nào trong dân cùng định cư với ngươi mượn tiền, thì ngươi chớ hối thúc nó như kẻ đặt nợ ăn lãi quen làm, và chớ bắt nó chịu lãi nặng. Nếu ngươi nhận áo sống của người láng giềng cầm cố, ngươi hãy trả lại cho kẻ ấy trước khi mặt trời lặn: vì nó chỉ có một áo ấy che thân, và không còn chiếc nào khác mặc để ngủ; nếu kẻ ấy kêu van đến Ta, Ta sẽ nhậm lời nó, vì Ta là Đấng thương xót”. Đó là lời Chúa.

ĐÁP CA: Tv 17, 2-3a. 3bc-4. 47 và 51ab

Đáp: Lạy Chúa là dũng lực con, con yêu mến Chúa (c. 2).

Xướng:

1) Lạy Chúa là dũng lực con, con yêu mến Chúa, lạy Chúa là Đá Tảng, chiến luỹ, cứu tinh. – Đáp.

2) Lạy Chúa là Thiên Chúa, là sơn động chỗ con nương mình, là khiên thuẫn, là uy quyền cứu độ, là sức hộ phù con. Con xướng ca ngợi khen cầu cứu Chúa, và con sẽ được cứu thoát khỏi tay quân thù. – Đáp.

3) Chúa hằng sống, chúc tụng Đá Tảng của con, tán tụng Thiên Chúa là Đấng cứu độ con. Ngài đã ban cho vương nhi Ngài đại thắng, đã tỏ lòng từ bi với Đấng được xức dầu của Ngài. – Đáp.

BÀI ĐỌC II: 1 Tx 1, 5c-10

“Anh em đã bỏ tà thần trở về với Thiên Chúa để phụng sự Người và để trông đợi Con của Người”.

Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Thêxalônica.

Anh em thân mến, khi chúng tôi còn ở giữa anh em, anh em biết chúng tôi sống thế nào vì anh em. Và anh em đã noi gương chúng tôi và noi gương Chúa, đã nhận lấy lời rao giảng giữa bao gian truân, với lòng hân hoan trong Thánh Thần, đến nỗi anh em đã nên mẫu mực cho mọi kẻ tin đạo trong xứ Macêđônia và Akaia.

Vì từ nơi anh em, lời Chúa vang dội không những trong xứ Macêđônia và Akaia, mà còn trong mọi nơi; lòng tin của anh em vào Thiên Chúa đã quá rõ rồi, đến nỗi chúng tôi không còn nói thêm làm gì nữa. Vì người ta thuật lại việc chúng tôi đã đến với anh em thế nào, và anh em đã bỏ tà thần trở về với Thiên Chúa làm sao để phụng thờ Thiên Chúa hằng sống và chân thật, để trông đợi Con của Người từ trời mà đến, “Đấng mà Người đã làm cho từ cõi chết sống lại”, là Đức Giêsu, Đấng đã giải thoát chúng ta khỏi cơn thịnh nộ sắp đến. Đó là lời Chúa.

ALLELUIA: Ga 14, 23

Alleluia, alleluia! – Nếu ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu thương người ấy, và Chúng Ta sẽ đến và ở trong người ấy. – Alleluia. 

PHÚC ÂM: Mt 22, 34-40

“Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi, và yêu thương kẻ khác như chính mình ngươi”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, những người biệt phái nghe tiếng Chúa Giêsu đã làm cho những người Sađốc câm miệng, thì họp nhau lại, đoạn một người thông luật trong nhóm họ hỏi thử Người rằng: “Thưa Thầy, trong lề luật, giới răn nào trọng nhất?”

Chúa Giêsu phán cùng người ấy rằng: “Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. Đó là giới răn thứ nhất và trọng nhất. Nhưng giới răn thứ hai cũng giống giới răn ấy là: Ngươi hãy yêu thương kẻ khác như chính mình ngươi. Toàn thể Lề luật và sách các Tiên tri đều tóm lại trong hai giới răn đó”. Đó là lời Chúa.

(thanhlinh.net)

++++++++++++++++++

25/10/20 – CHÚA NHẬT 30 TN – A

Mt 22,34-40

VÌ MẾN CHÚA NÊN YÊU NGƯỜI

“Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, và hết trí khôn ngươi… Ngươi phải yêu mến người thân cận như chính mình.” (Mt 22,37.39)

Suy niệm: Bất cứ người Do Thái nào cũng thuộc nằm lòng hai điều răn quan trọng nhất là mến Chúa yêu người, vì họ vẫn đọc hai điều răn ấy mỗi ngày trong lời kinh Shema. Tuy nhiên, với nhiều người hai điều răn ấy như thể độc lập, tách rời nhau. Chính vì thế, điều răn nào trọng nhất vẫn là đề tài tranh biện giữa các nhà thông luật. Đức Giê-su đã đưa ra một sự mới mẻ độc đáo khi nối kết hai điều răn mến Chúa và yêu người trở thành một điều răn độc nhất, diễn tả trọn vẹn ý muốn của Thiên Chúa. Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết sức lực và hết trí khôn, trên hết mọi sự thì phải yêu mến người anh em như chính mình. Hay nói cách khác, tình yêu Thiên Chúa thúc bách ta phải yêu thương người anh em mình.

Mời Bạn: Mến Chúa, yêu người là điều răn mỗi Ki-tô hữu chúng ta ai cũng thuộc nằm lòng. Thế nhưng, trong thực tế, nhiều người có xu hướng tách rời hai điều răn ấy. Họ vẫn đọc kinh, dâng lễ mỗi ngày nhưng lại thiếu bác ái trong lời nói, trong việc làm, với người khác, hoặc họ sống theo kiểu đạo tại tâm, chỉ cần sống tốt, cư xử tử tế với mọi người là đủ, chứ không cần phải đến nhà thờ để phụng sự Chúa. Còn bạn thì sao?

Sống Lời Chúa: Mỗi ngày bạn quyết tâm làm ít nhất một điều tốt cho người khác vì lòng yêu mến Chúa.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin giúp con cảm nghiệm sâu hơn tình yêu, lòng nhân hậu Chúa dành cho con. Xin cho con nhận ra sự hiện diện của Chúa nơi người anh em, để con sống bác ái và cư xử tử tế với mọi người. Amen.

(5 Phút Lời Chúa)

++++++++++++++++++

Suy niệm và cầu nguyện

 Suy Niệm

Chúng ta thường ngại xét mình trước khi xưng tội.
Nếu xét mình sơ sài dựa trên Mười Ðiều Răn,
có khi ta thấy mình chẳng có tội gì nghiêm trọng:
không trộm cắp, không tham lam, không giết người…
Thật ra xét mình không phải là làm bản tự kiểm
trước một danh sách những luật cấm và luật buộc,
cho bằng là đặt mình trước Thiên Chúa và tha nhân.
Tôi phải thành thật tự hỏi:
Tôi có thực sự yêu mến Thiên Chúa không?
Tôi có thực sự yêu mến anh chị em tôi không?

Tất cả điều răn được tóm trong một động từ: yêu.
Tình yêu là cốt lõi của đời sống Kitô hữu,
vì Thiên Chúa là Tình Yêu (1Ga 4,8).
Yêu là bước vào một đại dương mênh mông,
là dấn thân trên một con đường dài hun hút.
Chúng ta chẳng bao giờ thấy mình yêu đủ.
Tình yêu cứ vẫy gọi ở phía trước,
và mở ra những cánh cửa không ngờ.
Giới hạn tình yêu là bóp chết tình yêu.

Chẳng có động từ nào bị hiểu sai cho bằng động từ yêu.
Báo chí phim ảnh làm cho ta nghĩ rằng
yêu chỉ là chuyện quan hệ giữa hai cô cậu.
Hành vi chiếm đoạt theo bản năng lại được gọi là yêu.
Chúng ta cần trả lại ý nghĩa cao đẹp cho động từ này.
Yêu mến Thiên Chúa là điều răn số một.
Không phải chỉ dành cho Ngài phần lớn trái tim,
Ngài đòi tất cả trái tim của tôi, tất cả con người của tôi.
Hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn.
Ai trong chúng ta dám tự hào
mình đã sống trọn vẹn điều răn thứ nhất?

Càng lúc tôi càng thấy Chúa bị mất chỗ trong tim tôi.
Tôi không có giờ cầu nguyện và tĩnh tâm.
Chúa Nhật là ngày tranh thủ làm thêm.
Mối lo toan quá mức về cuộc sống vật chất
làm đời sống thiêng liêng bị sa sút.
Ðiều răn thứ hai cũng quan trọng không kém:
yêu người thân cận như chính mình.
Chúng ta yêu bản thân mình biết chừng nào!
Chúng ta chỉ muốn điều tốt cho mình
đến nỗi lắm khi làm điều xấu cho người khác.
Cần coi tha nhân như một cái tôi khác của mình.
Họ cũng cần được tôn trọng, cảm thông và yêu mến.
Có biết bao thiệt hại tôi đã gây cho anh em tôi.
Thái độ sống của tôi đã làm khổ bao người khác.

Hai điều răn trên không thể tách rời nhau.
Yêu Thiên Chúa chắc chắn dẫn đến yêu tha nhân.
Tình yêu tha nhân cần đặt nền trên Thiên Chúa.
Người Kitô đi từ nhà thờ ra chợ
rồi lại từ chợ vào nhà thờ.
Ngoài chợ, họ gặp Chúa nơi anh em.
Trong nhà thờ, họ gặp anh em nơi Chúa.

 

  Cầu Nguyện

Lạy Chúa,
lúc đầu chúng con chỉ muốn cầm tay nhau
để làm thành một vòng tròn khép kín.
Sau đó chúng con hiểu rằng
cần phải buông tay nhau
để nhận những người bạn mới,
để vòng tròn được mở rộng đến vô cùng
và trái tim được lớn lên mãi.

Lạy Chúa, chúng con biết rằng
cần phải nối vòng tay lớn
xuyên qua các đại dương và lục địa.
vòng tay người nối với người,
vòng tay con người nối với Tạo Hoá.

Chúng con thích Chúa
đứng chung một vòng tròn
với tất cả loài người chúng con,
nắm lấy tay chúng con
và đưa chúng con lên cao.

Ước gì việc Chúa giang tay trên thập giá
giúp chúng con biết nắm lấy tay nhau
và nhận nhau là anh em. 

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

(phutcaunguyen.net)

++++++++++++++++++

Hãy Nâng Tâm Hồn Lên

25 THÁNG MƯỜI

Liên Kết Với Nhau Qua Phép Rửa

Đức Kitô đang nhắm đến loại hiệp nhất nào? Ngài đang nói về sự hiệp nhất do Phép Rửa. Sự hiệp nhất này được Thánh Phaolô quảng diễn trong Thư Galata: “Tất cả anh em, vì đã được thanh tẩy trong Đức Kitô, đều mặc lấy Đức Kitô, và nên một trong Đức Kitô Giêsu ” (Gl 3,27-28)

Qua Phép Rửa, chúng ta không chỉ được dìm vào trong nước mà trước hết đó là được dìm vào trong cái chết cứu chuộc của Đức Kitô. Và cũng như cái chết của Đức Kitô đánh dấu sự bắt đầu của cuộc sống mới như được vén mở nơi cuộc Phục Sinh, thì việc chúng ta được dìm trong nước của bí tích Phép Rửa cũng đánh dấu sự bắt đầu của một cuộc sống mới.

Sự sống mới ấy chính là sự sống do ân sủng, cùng một sự sống như được biểu hiện nơi cuộc Phục Sinh của Đức Kitô. Đây chính là sự sống của Đức Kitô được Chúa Cha ban tặng cho chúng ta trong Chúa Thánh thần.

Sự sống đầy sức cứu độ này chỉ có một mà thôi. Sự sống ấy hiện diện nơi tất cả những ai lãnh nhận Phép Rửa. Đó là lý do tại sao bất cứ ai lãnh nhận Phép Rửa đều nên một trong Đức Kitô. Phép Rửa vừa diễn tả vừa đạt được tiếng gọi hiệp nhất đối với mọi Kitôhữu. Đó cũng là tiếng gọi hiệp nhất trong nhiệm thể Giáo Hội duy nhất, nhờ Thánh Thần.

– suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II –

Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác

LIFT UP YOUR HEARTS

Daily Meditations by Pope John Paul II

+++++++++++++++++

Lời Chúa Trong Gia Đình

NGÀY 25/10

Chúa Nhật XXX Thường Niên

Xh 22, 20-26; 1Tx 1, 5c-10; Mt 22, 34-40.

LỜI SUY NIỆM: “Thưa Thầy, trong Sách Luật Môsê, điều răn nào là điều răn trọng  nhất?”

          Với người Do-thái đặc biệt đối với những người Pharisêu và người Thông Luật họ có 613 điều luật, trong đó 365 điều cấm làm, và 248 điều phải làm, gây cho họ hoang mang không biết điều nào quan trọng nhất. Đứng trước một rừng Luật này, họ đã đến để thử Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, trong Sách Luật Môsê, điều răn nào là điều răn trọng  nhất?” Nhưng với Chúa Giêsu, vì Người yêu thương họ và cả chúng ta ngày hôm nay. Chúa đã dạy một cách rõ ràng: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi. Đó là điều răn quan trọng nhất và điều răn thứ nhất.” và Người còn cho biết thêm: “Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Tất cả Luật Môsê và các Sách ngôn sứ đều tùy thuộc vào hai điều răn ấy.”

          Lạy Chúa Giêsu. Xin cho chúng con luôn ghi khắc vào tâm trí của chngs con lời Chúa dạy: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi; ngươi phải yêu người thân cận như chính mình.”. Để chúng con an tâm vui sống ngày sống của chúng con.

Mạnh Phương

+++++++++++++++++

25 Tháng Mười

Con Chim Sáo 

Trong một tập thơ mang tựa đề “Có muôn nghìn lý do để sống”, Ðức Cha Helder Camera, vị giám mục người Brazil nổi tiếng là vị tông đồ của người nghèo đã ghi lại câu chuyện ngụ ngôn sau đây: Bên cạnh nhà tôi, có một con chim sáo quanh năm ngày tháng sống giữa trời… Tôi vẫn có thói quen nói chuyện với nó. Một hôm, tôi hỏi chú sáo có nơi ngủ nghỉ không. Nó ngạc nhiên trả lời: “Có chứ!… Màn là trời, chiếu là đất. Có bao giờ thiếu đâu”.

Do những đòi hỏi của trí khôn loài người, tôi mới hỏi nó: “Thế thì những lúc mưa gió, chú trú ngụ ở đâu”. Nó nhanh nhẩu trả lời: “Bộ ông nghĩ là thỉnh thoảng tôi không cần tắm gội sao?” Tôi hỏi nó có đói không. Con chim sáo mỉm cười đáp: “Ðiều mà tôi muốn là được hót. Tôi sinh ra để hót mà…”. Và nó cất tiếng hót như sau: “Hỡi loài người kiêu ngạo. Hãy nói cho ta biết đi: liệu ngươi không chết sao?”.

Tôi cứ nài nỉ để chú sáo nhận món quà tôi biếu: đó là một ít bánh mì có thịt… Chú sáo lại được dịp cười cợt sự ngây ngô của tôi. Nó bảo tôi: “Ông không biết là loài sáo chúng tôi không có ăn bánh mì và thịt như các ông sao?”.

Lần kia, tôi hỏi chú sáo có cầu nguyện không. Nó không hiểu được câu hỏi của tôi. Nó chỉ cười trả lời: “Có mấy chú nhóc con lấy đá ném tôi. Nhưng tôi bay đi, tôi cười và tôi hót”.

Một lúc nào đó, tôi có ý nghĩ đưa con sáo vào bệnh viện để nhờ các bác sĩ tìm ra căn bệnh của nó và chữa trị cho nó. Nhưng tôi chợt nhận ra rằng nó chỉ là một con chim.

Qua câu chuyện ngụ ngôn trên đây, có lẽ Ðức Cha Helder Camera muốn gợi lên cho chúng ta cái thảm trạng của con người ngày nay: chiến tranh, chết chóc, đau khổ đều phát xuất từ chỗ con người không chấp nhận nhau. Ai cũng muốn người khác phải suy nghĩ như mình, phải hành động như mình, phải sống như mình. Ý thức hệ nào cũng cho là ưu việt và muốn áp đặt trên người khác ngay cả bằng bạo lực.

Ngày nay, con người mỗi lúc một ý thức hơn về sự đa diện của các nền văn hóa, của các khuynh hướng chính trị, của các tôn giáo… Sự trưởng thành của nhân loại được thể hiện qua chính sự chấp nhận ấy: chấp nhận sự khác biệt của tha nhân, chấp nhận tư tưởng của người khác. Khoan dung là thái độ mà con người ngày nay đang cần hơn bao giờ hết.

(Lẽ Sống)

++++++++++++++++++

Lời Chúa Mỗi Ngày

Chúa Nhật 30 Thường Niên, Năm A

Bài đọc: Exo 22:20-26; I Thes 1:5-10; Mt 22:34-40.

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Mến Chúa Yêu Người

– Có quá nhiều lựa chọn hay phải giữ quá nhiều luật lệ làm chúng ta dễ bị hoang mang lẫn lộn. Chúng ta không biết phải lựa chọn làm sao, không biết phân biệt cái gì chính yếu, cái gì phụ thuộc. Thật là hữu ích khi có người biết rành rẽ lựa chọn hay chỉ cho chúng ta những điều chính yếu và làm sao để thi hành những điều chính yếu đó.

– Trong Phúc Âm hôm nay, Chúa tóm gọn Lề Luật trong hai giới răn, và gọn hơn nữa trong 4 chữ: Mến Chúa Yêu Người.

– Trong Bài đọc I, Sách Xuất Hành dạy cho chúng ta những bài học cụ thể phải yêu người làm sao qua những gì chúng ta phải làm cho khách ngọai kiều, cô nhi quả phụ, và những người nghèo.

– Trong Bài đọc II, Thánh Phaolô chỉ cho chúng ta thấy cách phải dạy “Mến Chúa Yêu Người” làm sao cho có hiệu quả.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

1/ Bài đọc I: Chúa yêu thương kẻ khốn cùng.

Tại sao Chúa dạy con người phải yêu thương người cùng khổ? Câu trả lời đơn giản là vì họ cũng là con của Thiên Chúa; bổn phận của Cha là phải che chở và bảo vệ con cái mình. Hơn nữa, mọi người đều là con Thiên Chúa; và vì thế, mọi người đều là anh chị em với nhau trong gia đình Thiên Chúa. Sách Xuất Hành cho chúng ta những ví dụ cụ thể phải yêu người làm sao:

(1) Khách ngoại kiều: là những người đến từ các nước khác, không phải là dân bản xứ. Ví dụ, người Việt Nam cư ngụ tại Canada hay Hoa-Kỳ. Khách ngọai kiều phải chịu rất nhiều thiệt thòi về ngôn ngữ, tài chánh, quyền lợi … Chúa dạy: “Các ngươi không được ngược đãi và áp bức họ, vì chính các ngươi đã là ngoại kiều ở đất Ai-Cập.” Người Việt-Nam chúng ta cũng là dân di cư như những người Do-Thái, chúng ta biết phải khổ cực thế nào trong những ngày tháng đầu tiên tỵ nạn nơi đất khách quê người. Vì thế, chúng ta không được kỳ thị những người tới sau hay những khách ngọai kiều khác. Chúng ta có bổn phận phải giúp họ ổn định cuộc sống vì chúng ta cũng đã được giúp đỡ để ổn định.

(2) Mẹ goá con côi: là những người vợ không có chồng và những đứa con không có cha. Những người này phải chịu rất nhiều thiệt hại: Người vợ góa phải chu tòan 2 bổn phận của mẹ và của cha, vừa phải làm việc kiếm tiền vừa phải lo lắng mọi sự trong gia đình. Đứa con côi cũng phải chịu thiệt hại không kém, lẽ ra phải được hưởng tình yêu và sự săn sóc của cả cha lẫn mẹ, giờ đây chúng chỉ còn người mẹ phải bươn chải kiếm ăn, không còn thời giờ nhiều để dạy dỗ chúng. Đó là lý do tại sao Chúa dạy: “Các ngươi không được ức hiếp. Nếu ngươi ức hiếp mà nó kêu cứu Ta, ắt Ta sẽ nghe tiếng nó kêu cứu. Cơn giận Ta sẽ bốc lên, Ta sẽ cho gươm chém giết các ngươi: thế là vợ các ngươi sẽ thành goá bụa, và con các ngươi sẽ thành côi cút.”

(3) Người nghèo: là những người không có đủ tiền để sinh sống, không có nhà để ở, không có lương thực để ăn … Thái độ chúng ta cần tránh khi giúp đỡ người nghèo là kết tội họ lười biếng không chịu làm việc, và lấy tiền xin được đi hút hay say xỉn. Chúng ta phải hiểu rằng nếu là một người bình thường, không ai thích phải ăn xin hay vô gia cư; nhưng cuộc sống có nhiều bất ngờ mà họ phải rơi vào tình trạng đó. Vì thế, bổn phận của chúng ta là giúp đỡ họ, còn họ dùng tiền của chúng ta vào việc gì, chúng ta không có quyền phán đóan. Sách Xuất Hành dạy cho chúng ta ít điều cụ thể để giúp người lâm cảnh túng thiếu:

– “Nếu ngươi cho một người trong dân Ta, một người nghèo ở với ngươi vay tiền, thì ngươi không được xử với nó như chủ nợ, không được bắt nó trả lãi.” Khi người nghèo phải đi vay nợ để sinh sống là họ đã hết tiền; nếu chúng ta bắt họ phải trả lời thì họ lấy đâu mà trả. Nếu họ trả được vốn là họ đã cố gắng lắm rồi.

– “Nếu ngươi giữ áo choàng của người khác làm đồ cầm, thì ngươi phải trả lại cho nó trước khi mặt trời lặn. Nó chỉ có cái đó để đắp, để làm áo che thân; nó sẽ lấy gì mà ngủ? Nó mà kêu cứu Ta, Ta sẽ nghe nó, vì Ta vốn nhân từ.” Cầm đồ để mượn tiền là phương thế rất phổ thông xưa cũng như nay. Nếu cầm những đồ không phải dùng hằng ngày thì chủ nợ có quyền giữ đồ cầm; nhưng nếu là những đồ phải dùng hằng ngày như áo chòang để che thân cho ấm để ngủ, chủ nợ phải trả lại cho người cầm đồ trước khi mặt trời lặn.

2/ Bài đọc II: Lòng mến Chúa và yêu người của các tín hữu Thessalonica

2.1/ Thánh Phaolô dạy và làm gương cho các tín hữu Thessalonica: Không ai có thể cho cái mình không có. Trước khi đi rao giảng cho dân thành Thessalonica, Thánh Phaolô đã được thấm nhuần đạo lý của Tin Mừng và tình yêu của Thiên Chúa đến độ ngài ao ước cho tất cả mọi người cũng được hiểu biết Tin Mừng và có được tình yêu Thiên Chúa như ngài. Ngài tâm sự với các tín hữu: “Khi chúng tôi loan báo Tin Mừng cho anh em, thì không phải chỉ có lời chúng tôi nói, mà còn có quyền năng, có Thánh Thần, và một niềm xác tín sâu xa. Anh em biết, khi ở với anh em, chúng tôi đã sống thế nào để mưu ích cho anh em.”

Để thành công trong việc rao giảng, Thánh Phaolô nói không phải chỉ bằng lời, nhưng còn có quyền năng của Thánh Thần, và sự xác tín sâu xa của người rao giảng biểu lộ qua cách sống. Chính những điều này đã để lại ấn tượng sâu xa trên người nghe và giúp họ hóan cải và tin vào Tin Mừng: “Còn anh em, anh em đã bắt chước chúng tôi và noi gương Chúa, khi đón nhận lời Chúa giữa bao nỗi gian truân với niềm vui do Thánh Thần ban.”

2.2/ Các tín hữu làm gương cho mọi người bằng cuộc sống mến Chúa yêu người: Những lời giảng dạy và cuộc sống nhân chứng của Thánh Phaolô đã hóan cải các tín hữu Thessalonica và đào tạo họ trở nên những chứng nhân sống động cho người khác. Thánh Phaolô nhận định: “Anh em đã nên gương cho mọi tín hữu ở miền Macêđônia và miền Akaia. Quả thế, từ nơi anh em, lời Chúa đã vang ra, không những ở Macêđônia và Akaia, mà đâu đâu người ta cũng nghe biết lòng tin anh em đặt vào Thiên Chúa, khiến chúng tôi không cần phải nói gì thêm nữa.”

Rao giảng Tin Mừng không phải là để cho đi một số những kiến thức về Thiên Chúa, nhưng là để cho đi cả một niềm tin và tình yêu của người rao giảng. Phải làm sao để những gì đã họat động nơi người rao giảng cũng sẽ họat động nơi người nghe; để giúp họ tiếp tục rao giảng và làm chứng nhân sống động cho Tin Mừng. Điều này đã được thể hiện sống động nơi Thánh Phaolô và các tín hữu của ngài: “Khi nói với chúng tôi, người ta kể lại chúng tôi đã được anh em tiếp đón làm sao, và anh em đã từ bỏ ngẫu tượng mà quay về với Thiên Chúa thế nào, để phụng sự Thiên Chúa hằng sống, Thiên Chúa thật.”

3/ Phúc Âm: Mến Chúa Yêu Người là 2 giới răn quan trọng nhất.

3.1/ Điều răn nào là điều răn trọng nhất? Khi nghe tin Đức Giêsu đã làm cho nhóm Sa-đốc phải câm miệng, những người Pharisêu họp nhau lại. Rồi một người thông luật trong nhóm hỏi Đức Giêsu để thử Người rằng: “Thưa Thầy, trong sách Luật Môsê, điều răn nào là điều răn trọng nhất?” Đức Giê-su đáp:

(1) Mến Chúa (Dt 6:5): “ Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. Đó là điều răn quan trọng nhất và điều răn thứ nhất.” Người Do-Thái không xa lạ gì với câu trả lời này, vì đi chỗ nào họ cũng nhìn thấy câu này: thẻ kinh họ đeo trên trán hay đeo trên hai tay, trên cửa ra vào, là những lời dạy dỗ đầu tiên và liên tục nhắc nhở cho con cái. Vấn đề Chúa đặt ra không ở chỗ họ có biết hay không, nhưng ở chỗ họ thể hiện tình yêu Chúa thế nào trong cuộc sống!

(2) Yêu người (Lv 19:18): “ Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là: ngươi phải yêu người thân cận như chính mình.” Điều răn thứ hai cũng đã được ghi chép trong Sách Levi 19:18. Cái sáng tạo của Chúa Giêsu là lấy hai giới răn đã được ghi chép ở hai nơi, Levi và Đệ Nhị Luật, đưa về một nơi và tuyên bố là hai giới răn quan trọng nhất. Cũng như giới răn thứ nhất, vấn đề Chúa đặt ra không ở chỗ họ có biết hay không, nhưng ở chỗ họ thể hiện tình yêu Chúa thế nào trong cuộc sống!

Và Chúa kết luận: “Tất cả Luật Môsê và các sách Ngôn Sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều răn ấy.” Chúng ta có thể thêm vào mà không sợ sai: các Sách Tân Ước cũng đều tùy thuộc vào 2 điều răn này. Một khi con người đã thấu hiểu tình yêu Thiên Chúa qua những gì Ngài đã làm cho con người, và loan truyền tình yêu này cho tha nhân qua việc rao giảng Tin Mừng và qua chính cuộc sống chứng nhân, họ đã đắc đạo và không thiếu gì nữa.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

– Mến Chúa Yêu Người phải trở nên cái địa bàn cho mỗi người chúng ta trong khu rừng của thế giới với bao nhiêu cám dỗ và học thuyết làm cho con người lẫn lộn.

– Mến Chúa Yêu Người không phải là lý thuyết xuông hay những lời chóp lưỡi đầu môi, nhưng phải biểu lộ qua lời rao giảng và cuộc sống chứng nhân. Trong khi rao giảng Tin Mừng, chúng ta phải làm sao để những gì đã họat động nơi chúng ta cũng sẽ họat động nơi người khác.

– Mến Chúa Yêu Người phải được biểu lộ cách cụ thể nơi những khách ngọai kiều, nơi mẹ góa con côi, và nơi những người nghèo không có phương tiện sinh sống. 

Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP

****************