“Hãy ra công làm việc không vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống muôn đời”.
Trong nhiều năm, Monterey California, là thiên đường của chim bồ nông. Khi ngư dân đánh hết cá của chúng, họ ném nội tạng cho bồ nông. Những con chim mập lên, lười biếng và hài lòng! Cuối cùng, ruột cá cũng được tận dụng; bồ nông hết thức ăn và hết cả nỗ lực bắt cá. Chúng gầy còm; chết đói. Vấn đề được giải quyết, một số bồ nông mới được nhập khẩu, thả giữa đồng loại đang đói; những con chim mới bắt đầu săn mồi. Chẳng bao lâu, chim đói làm theo; nạn đói chấm dứt!
Kính thưa Anh Chị em,
Những chim bồ nông cũ đã trở nên lười biếng và hài lòng! Hình ảnh này được gặp thấy trong Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay khi những người Do Thái chạy tìm Chúa Giêsu để có một bữa ăn tương tự như Ngài vừa đãi họ. Thế nhưng, lần này, Ngài đưa họ vượt khỏi mối bận tâm về của ăn phần xác, hướng họ đến một ‘điều đáng đói, cái đáng khát’ hơn, thiên linh hơn, đời đời hơn, “Hãy ra công làm việc không vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống muôn đời!”.
Bối cảnh bài đọc Xuất Hành hôm nay là một cánh đồng khô hạn giữa Ai Cập và Đất Hứa. Trong nhiều thế hệ, con cái Israel đã sống ở Ai Cập, một vùng đất lạ, nơi họ làm nô lệ cho Pharaô. Khao khát tự do của họ cuối cùng, cũng được đáp ứng khi Thiên Chúa sai Môisen dẫn họ ra khỏi đó để tiến vào Đất Hứa; vì dẫu có đủ mọi thứ ở đó, nhưng tự do vẫn là một nhu cầu cấp bách của cá nhân và cộng đồng. Tuy nhiên, khi nhu cầu tự do của Israel đã được đáp ứng, thì thức ăn và nước uống đối với họ vẫn là một cái gì thiết thực hơn. Vì lẽ, những nhu cầu quan yếu của con người dường như không ích gì nếu những đói khát căn bản không được đáp ứng! Thiên Chúa biết điều đó, và Ngài tiếp tục hành động; Ngài ban cho họ nước, bánh và thịt ngay giữa sa mạc đầy nắng, gió và cát, đúng như lời Thánh Vịnh đáp ca hôm nay xác nhận, “Chúa ban bánh bởi trời nuôi dưỡng họ!”.
Với bài Tin Mừng, bối cảnh hôm nay là những gì xảy ra sau phép lạ bánh cá hoá nhiều của Phúc Âm Chúa Nhật tuần trước. Cũng đám đông này, những người đã được khoản đãi no nê, tìm gặp Chúa Giêsu; họ hy vọng Ngài lại thết đãi. Tuy nhiên, hôm nay, Ngài dẫn họ từ cái đói hữu hạn đến một khát vọng vô hạn, một ‘điều đáng đói, cái đáng khát’ nhất; ‘một Ai đó’, khả dĩ thoả mãn mọi cơn đói khát của con người; ‘một Ai đó’ chính là Ngài, “Ai đến với Tôi, sẽ không hề đói; ai tin vào Tôi, sẽ không hề khát bao giờ!”. Ngài kêu gọi họ quan tâm đến những đói khát sâu sắc hơn trong cuộc sống, đó là đói khát chính Ngài. Ngài muốn nói rằng, lịch sử nhân loại với những đói khát, khổ đau và niềm vui của nó phải được nhìn thấy trong một chân trời vĩnh cửu, chân trời của một cuộc gặp gỡ dứt khoát với Ngài, đó là, “Hãy tin vào Đấng Thiên Chúa sai đến!”.
Như vậy, Chúa Giêsu đã phân biệt rạch ròi của ăn dễ hư hỏng với của ăn vượt trên sự sống trần gian vốn dễ hư hỏng; Ngài phân biệt hai loại đói khác nhau, một cơn đói có thể được thoả mãn bằng thức ăn dễ hỏng, và một cơn đói sâu xa hơn đối với những gì không thể hư mất. Ngài xác định một loại bánh có thể thoả mãn cơn đói sâu sắc hơn là “bánh từ trời”, “bánh của Thiên Chúa”, ‘điều đáng đói, cái đáng khát’ hơn tất cả mọi thứ… và bánh đó, thức uống đó, chính là Ngài, “Chính Tôi là bánh ban sự sống. Ai đến với Tôi, sẽ không hề đói; ai tin vào Tôi, sẽ không hề khát bao giờ!”. Đây cũng là quan tâm hàng đầu của thánh Phaolô trong thư Êphêsô hôm nay, “Anh em hãy trở nên mới trong lòng trí, hãy mặc lấy con người mới!”, con người mới ở đây là Đức Giêsu Kitô.
Anh Chị em,
“Hãy ra công làm việc không vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống muôn đời”. Lời kêu gọi của Chúa Giêsu vẫn rất phù hợp trong thế giới hôm nay, một thế giới mà phần lớn con người đang chạy theo những gì bên ngoài và tức thời, đang khi nó quên rằng, “Sắc đẹp không quá làn da; của ăn không ngon quá cổ!”. Một thế giới phần nào đáp ứng các nhu cầu cơm ăn áo mặc; nhưng, ở đó, đang gặp phải nguy cơ là mọi người mê mải, đắm chìm trong việc theo đuổi vật chất mà bỏ qua những gì thiên linh, tinh thần. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta, thôi đừng nhìn mọi sự dưới lăng kính vật chất, nhưng hãy nhìn xem và tìm kiếm những của ăn ở cấp độ siêu nhiên; đặc biệt là những quà tặng ân sủng Thiên Chúa đang ban mỗi ngày trong Đức Giêsu Kitô, Ngài là ‘điều đáng đói, cái đáng khát’ nhất trên trần đời.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin cho con hiểu rằng, ý nghĩa thực sự của việc con người tồn tại nằm ở điểm cuối cùng, trong vĩnh cửu; trong cuộc gặp gỡ của con với Chúa, Đấng là quà tặng, cũng là người tặng quà, ‘điều đáng đói, cái đáng khát’ nhất”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)