“Những người thu thuế và gái điếm sẽ vào Nước Thiên Chúa trước các ông!”.
Charles Spurgeon nói, “Khi Chúa muốn thực hiện một nhiệm vụ bất khả thi, Ngài chọn một người bất khả thi và làm cho người ấy vỡ vụn. Tôi bị hấp dẫn bởi từ ‘vỡ vụn!’. Theo nghĩa đen, nó có nghĩa là ‘tan nát’. Điều Chúa muốn tôi dâng lên Ngài là một tinh thần tan nát và một trái tim bầm dập. Mãi cho đến khi lòng kiêu hãnh tan vỡ, chúng ta mới bắt đầu hiểu được những sâu nhiệm của Ngài. Bởi lẽ, Thiên Chúa chỉ làm được những điều vĩ đại ngang qua những con người đã từng để Ngài vùi dập cho đến tan nát. Thật ‘không thể tin được!’”.
Kính thưa Anh Chị em,
Nghịch lý ‘không thể tin được’ của Charles Spurgeon, một lần nữa, được gặp lại qua Lời Chúa hôm nay. Bài đọc Cựu Ước cho biết, Chúa hạ bệ những ai quyền thế, Ngài nâng cao mọi kẻ khiêm nhường; bài đọc Tân Ước ghi lại câu nói rất khó tin Chúa Giêsu dành cho giới lãnh đạo tôn giáo đương thời, “Những người thu thuế và gái điếm sẽ vào Nước Thiên Chúa trước các ông!”.
Qua ngôn sứ Sôphônia, Thiên Chúa hứa một điều lạ lùng: kẻ bần cùng được Ngài đoái thương; hạng quyền thế Ngài dìm xuống bùn đen, “Ta sẽ cất xa khỏi ngươi những kẻ chiến thắng kiêu căng; sẽ để lại giữa ngươi một dân tộc nghèo hèn”. Thánh Vịnh đáp ca cũng một tâm tình, “Kẻ nghèo hèn kêu xin, và Chúa đã nhậm lời!”. Với bài Tin Mừng, việc Chúa Giêsu so sánh giới lãnh đạo và các cô gái điếm thật gây sốc. Ngài có thực sự nói như thế? Phải chăng sự thánh thiện của những cô gái điếm và những người thu thuế vượt trội bội phần so với giới lãnh đạo tôn giáo? Đúng, Ngài đã nói thế! Thật là một “cái tát vào mặt” các chức sắc, một cái tát đến ‘vỡ vụn’ ‘không thể tin được!’. Nhưng “thuốc đắng ‘đã’ tật”; đó là một cái tát đến tan nát vì lợi ích của linh hồn.
Chính sự kiêu ngạo đã khiến các thượng tế và kỳ lão không bao giờ chấp nhận những lời này. Bởi lẽ, họ đánh giá bản thân quá cao và mong người khác đánh giá cao về họ; họ bị thuyết phục về việc tự cho mình là công chính và đó là một sai lầm nghiêm trọng! Thế nhưng, Chúa Giêsu đã làm mọi thứ ‘công chính’ này vỡ vụn, bằng cách nâng những cô gái điếm và những người thu thuế lên tận Nước Trời. Họ là những đứa con thưa “Không” với cha, nhưng sau đó ân hận và đi làm vườn nho; đang khi các lãnh đạo tôn giáo vị vọng là những đứa con thưa “Vâng”, lại chối từ việc làm.
Vậy trong hai nhóm này, bạn thuộc nhóm nào? Nhóm các chức sắc tôn giáo hay các cô gái điếm và hạng thu thuế? Có lẽ thật khó để chúng ta thừa nhận dứt khoát mình thuộc nhóm nào! Chúng ta có xu hướng nhận mình thuộc nhóm công chính; nhưng cũng thừa nhận đôi chút khiếm khuyết hoặc một tội cá nhân nào đó. Vậy mà, ở đây, Chúa Giêsu không nói đến một ‘nhóm lưng chừng’. Sự thật là chúng ta cần thấy mình thuộc hẳn về nhóm thu thuế và các cô gái xấu số. Tại sao? Bởi bạn và tôi đều là tội nhân! Có thể không mắc tội của họ, nhưng chúng ta có tội và phải thừa nhận điều này. Và trên thực tế, nếu không thừa nhận yếu đuối và tội lỗi mình, chúng ta khác nào các thượng tế và kỳ lão mắc kẹt trong niềm kiêu hãnh khi tự cho mình là công chính!
Anh Chị em,
“Những người thu thuế và gái điếm sẽ vào Nước Thiên Chúa trước các ông!”. Hôm nay, Chúa Giêsu cũng đang ngỏ những lời này với chúng ta, những người đang sống trong một nền “văn hoá son phấn”, theo cách nói của Đức Phanxicô. Trong nền văn hoá son phấn đó, chúng ta khó nhận ra con người thật của mình. Mùa Vọng, mùa nhìn lên hang đá và trầm tĩnh để nhận ra ‘tôi đang thuộc nhóm nào?’. Nhìn lên hang đá, kìa, sự chật hẹp của lòng người và sự hào hiệp vô song của Chúa Trời! Nhìn lên thánh giá, kìa, sự khủng khiếp của tội lỗi và sự vĩ đại của tình yêu! Mùa Vọng, mùa xin Chúa đánh vỡ vụn tâm hồn cho đến khi bạn và tôi thấy được tội lỗi mình; mùa để thấy sự khao khát của linh hồn đối với Chúa; và Mùa Vọng, cũng là mùa trải nghiệm niềm vui, tự do từ sự chữa lành của Ngài!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin giúp con nhận ra con người thật của con, cho dù phải vỡ vụn khi con nghe những lời ‘không thể tin được’ Chúa dành cho con!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)