‘Ai muốn cứu mạng, mạng mất; ai đành mất mạng, mạng còn’.
Kính thưa Anh Chị em,
Chuyện xảy ra tại một văn phòng phỏng vấn, “Vào một đêm mưa gió bão bùng, bạn lái xe đi qua một trạm xe buýt; tình cờ, bạn gặp ba người đang sốt ruột đợi xe. Một ông lão sắp chết cần được cấp cứu; một bác sĩ từng cứu mạng bạn và đến nằm mơ bạn cũng không có dịp nào khác để đáp đền; người còn lại là một phụ nữ bạn hằng ước ao cưới làm vợ với bất cứ giá nào, bỏ qua cơ hội này, sẽ không còn cơ hội nào khác. Thế nhưng, xe của bạn chỉ chở thêm được một người, bạn sẽ lựa chọn thế nào?”. Đó là câu hỏi duy nhất của phòng tuyển dụng nhân sự của một công ty lớn. Chỉ một trong số hai trăm ứng viên đã trúng tuyển; anh ta không giải thích lý do mà chỉ nói một câu đơn giản thế này, “Tôi sẽ đưa chìa khoá xe cho bác sĩ để anh ta chở ông lão đến bệnh viện; còn tôi, tôi sẽ ở lại cùng người con gái tôi yêu, chúng tôi sẽ chờ xe”.
Và này, một chiếc chìa khoá hạnh phúc tương tự khác Chúa Giêsu cũng muốn trao cho chúng ta trong Tin Mừng hôm nay, một đoạn Tin Mừng quen thuộc đến mức khó chịu mỗi khi đọc lại. Chiếc chìa khoá đó là bỏ mình, vác thập giá mỗi ngày để đi theo Chúa. Thế nhưng, nếu chịu khó dừng lại để suy nghĩ, chúng ta cũng rút ra được nhiều điều bổ ích và thú vị.
Trước hết, “bỏ mình, vác thập giá” ở đây không mang ý nghĩa huỷ bỏ, khinh rẻ hay chối từ bản thân nhưng là hy sinh những gì thuộc về bản thân vì một điều khác tốt đẹp hơn, cao cả hơn. Bởi lẽ đôi khi, chúng ta dễ dàng rơi vào chiếc bẫy khờ khạo khi nghĩ rằng, có thể theo Chúa một cách nào đó cũng được và mọi sự sẽ ổn khi ngày kia, lìa đời, chúng ta được lên thiên đàng. Điều đó có thể đúng với một mức độ nhất định, nhưng nếu đó là suy nghĩ của chúng ta thì chúng ta sẽ bỏ lỡ cuộc sống và tất cả những gì Chúa đang dành cho những ai yêu mến Người. Đó là một cuộc sống có tên là ân sủng, một cuộc sống hạnh phúc hơn nhiều so với những gì chúng ta có thể tự mình nghĩ ra; một cuộc sống được chúc phúc và cũng là lối hẹp duy nhất để đạt đến sự viên mãn trọn vẹn của một cuộc đời. Không gì có thể tốt hơn là bước vào một cuộc sống hoàn toàn tự hiến bằng việc chết đi chính mình mỗi ngày như một của lễ hy sinh. Vì thế, bỏ mình, vác thập giá mỗi ngày là một cam kết rất đòi hỏi, nhưng đó lại là một bảo đảm hạnh phúc cho chúng ta hôm nay và mai ngày.
Thứ đến, cuộc sống bỏ mình, vác thập giá là một cuộc sống tràn đầy ân phúc và niềm vui; niềm vui này, ân phúc này là chính Chúa Giêsu, Đấng đã nêu gương bỏ mình, vác thập giá cho chúng ta noi theo. Phần thưởng Ngài ban không chỉ là sự sống đời đời ở đời sau nhưng ngay hôm nay; hạnh phúc của Chúa, niềm vui của Chúa cũng là chính Ngài, điều mà thế gian không thể ban tặng.
Tiếp đến, việc bỏ mình, vác thập giá của chúng ta còn mang một ý nghĩa cứu độ đời đời, trong một chiều kích vô biên. Mỗi khi tham dự thánh lễ, bánh rượu trên bàn thờ là lễ dâng của con người, đó không chỉ là hoa trái từ đồng xanh được mang đến nhưng đó còn là những gì tượng trưng cho bao lao công vất vả và mồ hôi của con người. Của lễ đó còn mang một ý nghĩa khác, đó là những thập giá, những hy sinh của mỗi người. Vì thế, chúng ta sẽ chất thêm vào đó những gì là thập giá của riêng mình nhất, những từ bỏ, những gánh nặng của chính mình. Thập giá đó có khi là bổn phận, có khi là hoàn cảnh nhưng rất nhiều khi, đó là những con người; khổ nỗi, đó lại là những con người mà chúng ta yêu thương nhất.Và rồi, tất cả sẽ được biến đổi trong Chúa Giêsu Kitô và cùng với hy tế Thánh Thể của Ngài, lễ dâng của chúng ta cũng trở nên một của lễ dâng lên Chúa Cha mang tính cứu độ đời đời.
Sau hết, chúng ta đừng bao giờ quên, lời mời gọi của Chúa Giêsu luôn luôn kèm theo một lời hứa, Ngài hứa nâng đỡ, bổ sức cho chúng ta. Vì thế chúng ta sẽ không sợ hãi để bước đi theo Ngài trên con đường bỏ mình và vác thập giá, “Hãy đến với Tôi, tất cả những ai mang gánh nặng nề, Tôi sẽ nâng đỡ bổ sức cho”.
Anh Chị em,
Chớ gì, chúng ta biết khôn ngoan trao chìa khoá cho người khác và cùng chờ xe với Chúa Giêsu.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, bỏ mình, vác thập giá là hai mặt của một đồng tiền; xin cho con đừng quên, chỉ mình Chúa mới có một kinh nghiệm phục sinh lớn lao nhất; bởi lẽ, thập giá Chúa đã trổ hoa”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)