Lời Chúa Hôm Nay
Thứ Bảy Tuần V Mùa Thường Niên Năm chẵn
BÀI ĐỌC I: 1 V 12, 26-32; 13, 33-34
“Giêroboam đúc hai con bò vàng”.
Trích sách Các Vua quyển thứ nhất.
Trong những ngày ấy, Giêroboam nói trong lòng rằng: “Giờ đây vương quốc sẽ trở về với nhà Đavít; nếu dân này lên Giêrusalem để tế lễ trong nhà Chúa, thì lòng dân này sẽ quy thuận với chủ mình là Roboam, vua xứ Giuđa; họ sẽ giết ta và trở về với Roboam”. Bấy giờ, ông triệu tập hội nghị và đúc hai con bò vàng, ông nói với dân chúng rằng: “Các ngươi không cần phải lên Giêrusalem nữa. Hỡi Israel, đây những vị thần minh đã dẫn ngươi ra khỏi đất Ai-cập”. Ông đặt một con bò vàng ở Bêthel và một con ở Đan. Việc đó là dịp tội cho dân Israel, vì dân chúng lên tận Đan để thờ con bò vàng. Ông còn xây chùa miếu trên những nơi cao, đặt các người trong dân làm tư tế, họ không phải là con cháu Lêvi. Ông chọn ngày rằm tháng tám là ngày lễ trọng, giống như lễ trọng thường cử hành trong xứ Giuđa. Ông lên bàn thờ để tế những tượng bò mà ông đã đúc, ông làm như thế ở Bêthel; cũng tại Bêthel, ông đã thiết lập hàng tư tế trong các chùa miếu mà ông đã xây cất trên những nơi cao.
Sau các sự việc đó, Giêroboam chẳng những không dứt bỏ đàng tội lỗi, mà trái lại ông còn tiếp tục đặt ở những nơi cao hàng tư tế chọn trong dân chúng. Do đó, nhà Giêroboam phạm tội, bị lật đổ và xoá khỏi mặt đất. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 105, 6-7a. 19-20. 21-22.
Đáp: Lạy Chúa, xin nhớ chúng con khi gia ân huệ cho dân Ngài (c. 4a).
Xướng:
1) Chúng tôi đã phạm tội cũng như tổ phụ chúng tôi, chúng tôi đã làm điều gian ác và ăn ở bất nhân. Tổ phụ chúng tôi, khi còn ở bên Ai-cập, đã không suy xét những việc lạ lùng của Chúa. – Đáp.
2) Dân chúng đã đúc con bò tại Horéb, và lễ bái thần tượng đã đúc bằng vàng. Họ đem vinh quang của mình đánh đổi lấy hình tượng con bò ăn cỏ. – Đáp.
3) Họ đã quên Thiên Chúa là Đấng cứu độ mình, Đấng đã làm những điều trọng đại bên Ai-cập, Đấng đã làm những điều kỳ diệu trên lãnh thổ họ Cam, và những điều kinh ngạc nơi Biển Đỏ. – Đáp.
ALLELUIA: 94, 8ab
Alleluia, alleluia! – Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Chúa, và đừng cứng lòng. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Mc 8, 1-10
“Họ ăn no nê”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Trong những ngày ấy, dân chúng theo Chúa Giêsu đông đảo, và họ không có gì ăn, Người gọi các môn đệ và bảo: “Ta thương đám đông, vì này đã ba ngày rồi, họ không rời bỏ Ta và không có gì ăn. Nếu Ta để họ đói mà về nhà, họ sẽ mệt lả giữa đường, vì có nhiều người từ xa mà đến”. Các môn đệ thưa: “Giữa nơi hang địa này, lấy đâu đủ bánh cho họ ăn no!” Và Người hỏi các ông: “Các con có bao nhiêu bánh?” Các ông thưa: “Có bảy chiếc”. Người truyền dân chúng ngồi xuống đất, rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh, tạ ơn, bẻ ra và trao cho các môn đệ phân phát. Các ông chia cho dân chúng. Các môn đệ còn có mấy con cá nhỏ. Người cũng đọc lời chúc tụng và truyền cho các ông phân phát. Dân chúng ăn no nê và người ta thu lượm những miếng còn thừa lại được bảy thúng. Số người ăn độ chừng bốn ngàn. Rồi Người giải tán họ, kế đó Người cùng các môn đệ xuống thuyền mà đến miền Đal-ma-nu-tha. Đó là lời Chúa.
(thanhlinh.net)
++++++++++++++++++
15/02/2020 – THỨ BẢY TUẦN 5 TN
Mc 8,1-10
TẤM BÁNH BẺ RA CHO MUÔN NGƯỜI
“Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi mà không có gì ăn!” (Mc 8,2)
Suy niệm: Theo Phúc Âm Mác-cô, đây là lần thứ hai Chúa làm phép lạ bánh ra nhiều, và cả hai lần đều cho biết: Chúa “chạnh lòng thương” dân chúng “không có gì ăn” khi đi theo Chúa. Và đó là lý do để Chúa làm phép lạ “Bánh ra nhiều”. Chúa rao giảng về một Nước Thiên Đàng mai sau nơi người ta không còn “ăn uống, dựng vợ gả chồng”, nhưng không vì thế mà Ngài quên những cái bụng đói của dân chúng. Có điều là Ngài không để chúng ta dừng lại ở thứ của ăn chỉ để no cái bụng. Ngài dùng phép lạ như “dấu chỉ” về một thứ Bánh khác còn thần diệu hơn, Bánh Hằng Sống là chính Thân Thể Ngài, Bánh ban cho chúng ta sự sống thần linh vĩnh cửu.
Mời Bạn: Biết bao lần, quá mải mê với những công việc, dự định của mình, mà quên để tâm đến những con người đang thiếu thốn cả những nhu cầu thiết yếu nhất để sống xứng với phẩm giá con người! Và cũng biết bao lần bạn quá bận tâm đến chuyện cơm gạo đời thường đến nỗi quên đến dự tiệc Thánh Thể để ăn tấm Bánh Hằng Sống.
Chia sẻ: Phải chăng chúng ta dễ rơi vào một trong hai thái cực: chú trọng tới của ăn vật chất hoặc quan tâm đến việc thiêng liêng đến độ bỏ quên lãnh vực kia? Làm thế nào để việc kết hợp với Chúa Thánh Thể giúp bạn có được một đời sống thống nhất và quân bình?
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su Thánh Thể, Chúa yêu thương con nên đã xuống thế làm người để cứu con: Chúa đã muốn nên một với con để con được đồng số phận với Chúa! Con xin Chúa cho con được hiểu biết tình yêu đó và đáp lại cho xứng đáng. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
++++++++++++++++++
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
15 THÁNG HAI
Trẻ Và Già Cùng Chung Sức Làm Việc
Khi nêu chứng tá đức tin của mình cho người trẻ, người già đang thể hiện một tinh thần phong phú mà sự suy sụp về thể lý do tuổi già không thể làm phai nhạt đi: “Già cỗi rồi vẫn sinh hoa kết quả, tràn đầy nhựa sống, cành lá xanh rờn – để loan truyền rằng Chúa thật là ngay thẳng” (Tv 92, 15 – 16). Người trẻ có bổn phận học tập nơi gương mẫu của người già, nhất là phải biết lắng nghe các ngài: “Đừng bỏ qua chuyện các vị cao niên kể lại” (Hc 8, 9). “Hãy hỏi cha ngươi và người sẽ nói cho ngươi biết, hãy hỏi các bậc lão thành và các vị sẽ chỉ bảo nguơi” (Đnl 32, 7). Người trẻ cũng có bổn phận phải giúp đỡ người già: “Con ơi, hãy săn sóc cha con khi người đến tuổi già; bao lâu người còn sống, chớ làm người buồn tủi. Người có lú lẫn, con cũng phải cảm thông, chớ cậy mình sung sức mà khinh dễ người” (Hc 3, 12 – 13).
Giáo huấn của Tân Ước cũng phong phú không kém. Thánh Phao-lô đề ra lý tưởng cho cuộc sống trưởng thành bằng những lời khuyên hết sức cụ thể về sự tiết độ, đàng hoàng, chừng mực, vững mạnh trong đức tin, đức mến và đức nhẫn nại (Tt 2, 2). Một mẫu gương tuyệt vời có thể được nhìn thấy nơi ông già Si-mê-on, người đã sống trong niềm ngưỡng vọng được nhìn thấy Đấng Mê-si-a. Ông cụ Si-mê-on đã rao giảng về Đức Kitô như là sự sống sung mãn và là niềm hy vọng cho tương lai của chính ông cũng như cho mọi người.
– suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
+++++++++++++++++
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 15/2
1 V 12,26-32.13,33-34; Mc 8,1-10
Lời Suy Niệm: “Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi mà không có gì ăn! Nếu Thầy giải tán, để họ nhịn đói mà về nhà, thì họ sẽ bị xỉu dọc đường. Trong số đó, lại có những người ở xa đến.”
Chúa Giêsu luôn chạnh lòng thương: Khi Người thấy đám đông họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt (Mt 9,36). “Ra khỏi thuyền, Đức Giêsu trông thấy một đoàn người đông đảo thì chạnh lòng thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ.” (Mt 14,14). Với sự chạnh lòng thương khi Người dâng lời chúc tụng bẻ bánh ra và trao cho các môn đệ của Người để nuôi dưỡng đám đông, là hình ảnh tiên báo sự vô cùng phong phú của Tấm Bánh duy nhất là Thánh Thể của Người.
Lạy Chúa Giêsu. Ngày hôm nay Chúa vẫn làm phép lạ để nuôi sống đời chúng con. Xin Chúa cho chúng con nhận ra Mình Thánh Chúa chính là lương thực trường sinh nuôi sống chúng con hôm nay và mãi đến mai sau.
Mạnh Phương
+++++++++++++++++
15 Tháng Hai
Bài Ca Vạn Vật
Một tác giả nọ đã tưởng tượng ra một cuộc gặp gỡ giữa một nhà tí thức bi quan với Thánh Phanxico thành Assisi. Như thường lệ, mỗi lần gặp bất cứ ai, vị sứ giả của Hòa Bình thường cất lên bài ca vạn vật: “Chúc tụng Ðấng Tối cao, Thiên Chúa toàn năng vì anh mặt trời, vì chị mặt đất, vì anh lửa, anh gió, vì chị chết”. Nhà trí thức bi quan lắng nghe hết bài ca vạn vật của vị sứ giả Hòa Bình. Nước mắt lăn dài trên gò má của ông. Nhưng đây không phải là những giọt nước mắt của cảm động, mà là của căm tức thì đúng hơn. Không còn kềm hãm được cơn giận của mình nữa, nhà trí thức bi quan trút bỏ trên Thánh Phanxico tất cả những sôi sục của ông mà ông cũng cho là của không biết bao nhiêu kẻ vô tội khác trên trần gian. Ông nói với Thánh nhân như sau: “Hỡi người anh em kỳ diệu với cái nhìn đầy ánh sáng. Người anh em ca tụng mặt trời. Người anh em có bao giờ thấy người ta chết vì bị mặt trời thiêu đốt chưa? Người anh em có bao giờ thấy cả một sa mạc nắng cháy khô cằn chưa? Người anh em có thấy người ta chết vì hạn hán không?
Người anh em ca tụng nước. Người anh em có bao giờ chững kiến cảnh lụt lội, màn trời chiếu đất chưa? Người anh em ca tụng Mẹ Ðất. Hẳn người anh em đã biết run sợ khi chứng kiến cảnh động đất: nhà cửa đổ nát, người người bị chôn vùi. Người anh em ca tụng lửa. Người anh em có bao giờ chứng kiến cảnh núi lửa thiêu rụi níu rừng cây cỏ và con người không?
Người anh em ca tụng anh gió. Người anh em có lẽ chưa bao giờ ra giữa khơi để chứng kiến cảnh chới với của những người đi biển khi gặp cuồng phong? Hằng năm có biết bao nhiêu người chết vì gió bão? Hằng năm có biết bao nhiêu người chết vì thiên tai?
Nghe tất cả những lời tả oán ấy của người trí thức bi quan, vị sứ giả của Hòa Bình chỉ biết mỉm cười. Ngài gật đầu trả lời: Phải, hỡi người anh em, ta nghe và biết tất cả những gì người anh em mới kể ra. Ta biết rằng tất cả những điều thiện hảo đều có thể trở thành xấu do sự sử dụng không đúng của con người. Ðó là chân lý mà ai trong chúng ta cũng đều có thể cảm nghiệm được trong cuộc sống mỗi ngày.
Nhưng điều Ta muốn nói: đó là ngay từ những điều xấu, Thiên Chúa có thể biến thành khởi nguồn của những điều tốt đẹp hơn. Trong bài ca của Ta, Ta đã nhắc đến Sự Chết và Tội Lỗi là hai điều xấu xa nhất. Cái chết có thể trở thành nguồn ơn cứu thoát. Tội lỗi cũng có thể trở thành khởi điểm của hồng ân. Thánh Phaolô há đã chẳng nói: “Nơi nào tội lỗi càng nhiều, nơi đó Thiên Chúa càng ban ơn dồi dào hơn”. Thiên Chúa không bao giờ thất vọng và đầu hàng trong việc thi ân cả. Tất cả những gì Ta muốn nói lên trong bài ca vạn vật của Ta: đó là mời gọi anh em hãy cố gằng nhìn thấy sự thiện trong mọi sự.
(Lẽ Sống)
++++++++++++++++++
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy, Tuần V TN
Bài đọc: Gen 3:9-24; I Kgs 12:26-32; Mk 8:1-10.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Lợi ích và tai hại của thức ăn
Có những thức ăn nuôi dưỡng và làm cho con người được sống khỏe; có những thức ăn gây bệnh (cao đường, cao máu, cao mỡ) và làm con người phải chết. Một con người bình dân sẽ không biết những hậu quả của thức ăn, nếu không được những nhà chuyên môn cho biết hậu quả của nó. Để sống khỏe, con người cần tuân theo sự chỉ dẫn của các nhà chuyên môn. Nếu ngoan cố ăn bậy theo ý mình, con người sẽ phải lãnh hậu quả tai hại của nó.
Các Bài Đọc hôm nay liên quan đến những lợi ích và tai hại của thức ăn. Trong Bài Đọc I, năm lẻ, cả ma quỉ và tổ tiên con người phải lãnh nhận các hậu quả trầm trọng, vì đã bất tuân sự chỉ dẫn của Thiên Chúa để ăn trái của Cây Biết Thiện Ác.
Trong Bài Đọc I, năm chẵn, vua Jeroboam không chịu nghe lời Thiên Chúa để được chúc lành thịnh vượng, nhà vua có kế hoạch riêng của mình để được phồn thịnh cho dù phải phản bội Thiên Chúa.
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu làm phép lạ cho 4,000 người ăn no nê. Vì của ăn này, tất cả dân chúng trở nên mạnh khỏe và không bị ngất xỉu dọc đường.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I (năm lẻ): Hình phạt của tội lỗi
1.1/ Sự thật được tiết lộ: Mọi hành động của con người đều cho hậu quả tốt hoặc xấu. Hậu quả của việc bất tuân Thiên Chúa qua việc ăn trái cấm làm con người sợ hãi, xấu hổ, và trốn tránh sự thật. Sớm hay muộn, con người cũng phải đối diện với sự phán xét của Thiên Chúa.
Khi được hỏi vì lý do tại sao phạm tội, con người không dám nhận trách nhiệm, nhưng đổ lỗi vòng quanh cho người khác: Ông Adong đổ lỗi cho Bà Evà, và còn ám chỉ phần lỗi của Thiên Chúa: “Người đàn bà Ngài cho ở với con.” Bà Evà đổ lỗi cho con rắn “Con rắn đã lừa dối con, nên con ăn.” Nếu Bà vâng lời Thiên Chúa, con rắn đâu cám dỗ được. Con người có tự do hành động; và vì thế, con người phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.
1.2/ Thiên Chúa ra hình phạt cho tất cả:
(1) Hình phạt của Con Rắn: Đức Chúa là Thiên Chúa phán với con rắn: “Mi đã làm điều đó, nên mi đáng bị nguyền rủa nhất trong mọi loài súc vật và mọi loài dã thú. Mi phải bò bằng bụng, phải ăn bụi đất mọi ngày trong đời mi. Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó.”” Mối thù giữa ma quỉ và con người, giữa dòng giống ma quỉ và dòng giống con người. Mối thù này được chiến thắng bởi Đức Mẹ và Chúa Giêsu.
(2) Hình phạt của Bà Evà: Với người đàn bà, Chúa phán: “Ta sẽ làm cho ngươi phải cực nhọc thật nhiều khi thai nghén; ngươi sẽ phải cực nhọc lúc sinh con. Ngươi sẽ thèm muốn chồng ngươi, và nó sẽ thống trị ngươi.” Điều truyền này nói lên vai trò gia trưởng trong gia đình của người đàn ông.
(3) Hình phạt của Ông Adong: Đất đai bị nguyền rủa vì ngươi và sẽ trổ sinh gai góc cho ngươi. Con người phải làm việc vất vả mọi ngày trong đời mới kiếm được miếng ăn từ đất mà ra; vì Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ đuổi con người ra khỏi vườn Eden. Hình phạt nặng nhất là sự chết: “Ngươi là bụi đất, và sẽ trở về với bụi đất.”
1.3/ Con người bị ngăn cản không cho đụng đến Cây Trường Sinh: Trình thuật hôm nay củng cố sự kiện có 2 cây Thiên Chúa đặt chính giữa vườn: Cây Trường Sinh và Cây Biết Thiện Ác. Vì con người đã ăn trái cây của Cây Biết Thiện Ác, nên họ biết điều thiện và điều ác. Nhiều người giả sử nếu Ông Bà ăn quả của Cây Trường Sinh, con người sẽ được sống mãi. Để ngăn cản không cho con người ăn trái cây này, Thiên Chúa phán: “Này con người đã trở thành như một kẻ trong chúng ta, biết điều thiện điều ác. Bây giờ, đừng để nó giơ tay hái cả trái Cây Trường Sinh mà ăn và được sống mãi. Người trục xuất con người, và ở phía Đông vườn Eden, Người đặt các thần hộ giá với lưỡi gươm sáng loé, để canh giữ đường đến Cây Trường Sinh.”
2/ Bài đọc I (năm chẵn): Nếu dân này cứ lên tế lễ tại Đền Thờ Đức Chúa ở Jerusalem, thì lòng họ lại quay về với chủ mình là Rehoboam vua Judah mất thôi.
2.1/ Lý do chính trị: Khi con người được sống trong danh vọng quyền bính, họ không bao giờ thỏa mãn với những gì đang sở hữu; nhưng luôn có tham vọng bành trướng thế lực. Jeroboam đã quên hẳn lý do nhà vua được cai trị vương quốc của mình là Thiên Chúa đã giật 10 chi tộc miền Bắc ra khỏi tay của vua Solomon và trao quyền điều khiển vào tay nhà vua, khi ông vẫn còn là một thợ xây cất của Solomon. Thiên Chúa cũng đã giao ước với ông: “Nếu ngươi vâng nghe tất cả những điều Ta truyền cho ngươi và bước đi theo đường lối của Ta, thi hành điều chính trực trước nhan Ta mà tuân giữ các giới răn và mệnh lệnh của Ta như David tôi tớ Ta đã làm, thì Ta sẽ ở với ngươi và xây cho ngươi một ngôi nhà bền vững như Ta đã xây cho David, và Ta sẽ trao Israel cho ngươi.”
(1) Mối lo sợ của nhà vua: Khi thấy dân chúng của mình cứ tuôn về Jerusalem mỗi ngày lễ để thờ phượng Thiên Chúa và đóng góp ngân quĩ cho Đền Thờ theo như Lề Luật truyền, vua Jeroboam nghĩ bụng rằng: “Rồi vương quốc lại trở về nhà David mất thôi! Nếu dân này cứ lên tế lễ tại Đền Thờ Đức Chúa ở Jerusalem, thì lòng họ lại quay về với chủ mình là Rehoboam vua Judah, và họ sẽ giết ta để trở về với Rehoboam vua Judah.”
(2) Quyết định chính trị điên rồ của nhà vua: Để giải quyết mối lo sợ hão huyền, vua quyết định cho làm hai con bò mộng bằng vàng, rồi nói với dân: “Các ngươi lên Jerusalem như thế là đủ rồi! Này, Israel, Thiên Chúa của ngươi đây, Đấng đã đưa ngươi lên từ đất Ai-cập.” Nhà vua cho đặt hai tượng bò vàng: một ở đàng đầu tại Dan, giáp ranh giới với Syria miền Bắc, một ở đàng chân tại Bethel giáp ranh giới với vương quốc Judah miền Nam.
2.2/ Thay đổi tôn giáo: Vua biết không thể tiêu diệt tôn giáo, nên hướng lòng dân vào tà thần. Sở dĩ dân chúng tin tưởng những gì vua nói, vì truyền thống Do-thái tin Thiên Chúa luôn nói với họ qua các nhà lãnh đạo của dân chúng. Bên cạnh việc đúc hai thần bò vàng, vua Jeroboam còn: “đặt các tư tế lấy từ đám thường dân, không thuộc hàng con cháu Lêvi… lập một lễ vào ngày mười lăm tháng tám, giống như lễ vẫn mừng ở Judah, và vua tiến lên bàn thờ. Vua đã làm như thế tại Bethel mà dâng lễ tế cho các con bò mộng vua đã làm ra. Vua đặt ở Bethel các tư tế để phục vụ tại các nơi cao mà vua đã thiết lập.” Mục đích của những hành động này là vua muốn triệt hạ tận gốc những thói quen thờ phượng của dân chúng, để tiện bề cho việc điều khiển.
Nhưng gieo gió sẽ gặt bão, sóng gió sẽ xảy tới dồn dập cho triều đại của nhà vua và các người kế vị sau này; không những thế, dân chúng cũng chịu thiệt hại vì những quyết định điên rồ của nhà vua.
3/ Phúc Âm: Chúa làm phép lạ cho 4,000 người ăn no nê.
3.1/ Phản ứng của Chúa Giêsu và của các môn đệ:
(1) Chúa Giêsu biết mọi nhu cầu của con người: phần hồn cũng như phần xác. Những chi tiết của trình thuật nói lên sự quan tâm và lòng thương xót của Ngài: “Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi mà không có gì ăn! Nếu Thầy giải tán, để họ nhịn đói mà về nhà, thì họ sẽ bị xỉu dọc đường. Trong số đó, lại có những người ở xa đến.”
(2) Phản ứng của các tông-đồ rất thực tế: Trong nơi hoang vắng này, làm sao tìm được bánh cho bằng ấy người? Lấy tiền đâu mà mua nhiều bánh như vậy? Đó là trách nhiệm của họ, đâu phải là của chúng ta! Rất nhiều người lãnh đạo phần hồn dựa vào những lý do như thế để từ chối giúp đỡ giáo dân về phần xác; nhưng bổn phận bác ái là cho hết mọi người, đâu trừ những nhà rao giảng. Hơn nữa, nhiều người tin vào Chúa không do những lời giảng cao siêu, nhưng do tấm lòng thương xót của người rao giảng.
3.2/ Phép lạ hóa bánh ra nhiều: Cần lưu ý có hai phép lạ hóa bánh ra nhiều trong Tin Mừng của Marcô:
(1) Phép lạ hóa bánh ra nhiều từ 5 chiếc bánh và 2 con cá để nuôi 5,000 người (Mk 6): Tất cả 4 Thánh-ký đều tường thuật phép lạ này (Mt 14:15-21, Mk 6:34-44, Lk 9:12-17, Jn 6:1-14).
(2) Phép lạ hóa bánh ra nhiều từ 7 chiếc bánh và vài con cá để nuôi 4,000 người: Chỉ có trong Marcô trong trình thuật hôm nay, và được nhắc lại trong Mt 16:10.
– Những điều giống nhau trong 2 phép lạ: Công thức chúc lành như khi lập BT Thánh Thể trong Bữa Tiệc Ly: “Người cầm lấy bảy chiếc bánh, dâng lời tạ ơn, và bẻ ra, trao cho các môn đệ để các ông dọn ra. Và các ông đã dọn ra cho đám đông.” Lời thắc mắc của các tông-đồ: “Ở đây, trong nơi hoang vắng này, lấy đâu ra bánh cho họ ăn no?”
– Những điều khác nhau trong 2 phép lạ: Số người hiện diện, số bánh, và số cá. Số bánh còn dư lại: 7 giỏ cho 4,000 và 12 giỏ cho 5,000. Địa điểm phép lạ xảy ra: gần Capernaum, vùng của Do-thái, cho 5,000; và vùng Decapolis, lãnh thổ của Dân Ngoại, cho 4,000.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta cần tuân theo sự chỉ dẫn của Thiên Chúa và các nhà chuyên môn, vì có rất nhiều điều chúng ta không biết, hay vượt quá sự hiểu biết của con người chúng ta.
– Vâng lời những lệnh truyền của Thiên Chúa không hạn chế sự tự do của chúng ta; nhưng giúp chúng ta đạt những hậu quả tốt, và vượt qua những cám dỗ của ma quỉ và thế gian.
– Thiên Chúa là Đấng Tốt Lành và thấu suốt mọi sự. Chúng ta cần tin tưởng tuyệt đối và tuân giữ những gì Ngài truyền. Vì không một ai trên đời này khôn ngoan hơn Thiên Chúa, chúng ta phải tuân theo những Lời Ngài dạy hơn là những lời của người đời hay của chúng ta.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
****************