Ngày thứ năm (01-07-2021) – Trang suy niệm

30/06/2021

Lời Chúa Hôm Nay

Thứ Năm Tuần XIII Mùa Thường Niên Năm lẻ

BÀI ĐỌC I: St 22, 1-19

“Lễ hiến tế của Abraham Tổ phụ chúng ta”.

Trích sách Sáng Thế.

Trong những ngày ấy, Chúa thử Abraham và nói với ông rằng: “Abraham, Abraham!” Ông đáp lại: “Dạ, con đây”. Chúa nói: “Ngươi hãy đem Isaac, đứa con yêu dấu của ngươi, và đi đến đất Moria, ở đó ngươi sẽ dâng nó làm của lễ toàn thiêu trên núi Ta sẽ chỉ cho ngươi”. Vì vậy ban đêm Abraham chỗi dậy, thắng lừa, dẫn theo hai đầy tớ và Isaac, con của ông; khi đã chặt củi dành để đốt của lễ toàn thiêu, ông đi đến nơi Chúa đã truyền dạy. Đến ngày thứ ba, ngước mắt lên, ông thấy nơi còn xa xa; ông bảo các đầy tớ rằng: “Các ngươi và con lừa hãy đợi tại đây. Ta và con trẻ đi đến nơi kia, sau khi cử hành việc thờ phượng xong, chúng tôi sẽ trở lại đây với các ngươi”. Ông lấy củi dành để đốt của lễ toàn thiêu mà đặt trên vai Isaac, con ông, còn ông thì cầm lửa và gươm. Khi cha con cùng đi trên đường, Isaac hỏi cha mình rằng: “Thưa cha”. Ông Abraham trả lời: “Hỡi con, con muốn gì?” Isaac nói: “Củi và lửa có đây rồi, còn của lễ toàn thiêu ở đâu?” Ông Abraham đáp: “Hỡi con, Thiên Chúa sẽ dự liệu của lễ toàn thiêu”. Vậy hai cha con tiếp tục cùng đi.

Khi hai người đến nơi Chúa đã chỉ, Abraham làm một bàn thờ và chất củi lên, rồi trói Isaac lại, đặt lên đống củi trên bàn thờ. Abraham giơ tay lấy dao để sát tế con mình. Bấy giờ thiên thần Chúa từ trời gọi ông rằng: “Abraham! Abraham!” Ông thưa lại: “Dạ, con đây”. Người nói: “Đừng giết con trẻ và đừng động đến nó, vì giờ đây, Ta biết ngươi kính sợ Chúa, đến nỗi không từ chối dâng đứa con duy nhất cho Ta”. Abraham ngước mắt lên, thấy sau lưng mình có con cừu đực đang mắc sừng trong bụi cây, Abraham liền bắt nó và tế lễ thay cho con mình. Ông gọi tên nơi này là “Chúa trông thấy”. Bởi vậy, mãi cho đến ngày nay, người ta quen nói rằng “Trên núi Chúa sẽ trông thấy”.

Thiên thần Chúa gọi Abraham lần thứ hai và nói rằng: “Chúa phán: Ta thề rằng: vì ngươi đã làm điều đó, ngươi không từ chối dâng đứa con duy nhất của ngươi cho Ta, nên Ta chúc phúc cho ngươi, Ta cho ngươi sinh sản con cái đông đúc như sao trên trời, như cát bãi biển; miêu duệ ngươi sẽ chiếm cửa thành quân địch, và mọi dân tộc trên mặt đất sẽ được chúc phúc nơi miêu duệ ngươi, vì ngươi đã vâng lời Ta”.

Ông Abraham trở về cùng các đầy tớ, và họ cùng nhau đi về Bersabê, và lập cư tại đó. Đó là lời Chúa.

ĐÁP CA: Tv 114, 1-2. 3-4. 5-6. 8-9

Đáp:  Tôi sẽ tiến đi trước Thiên nhan Chúa, trong miền đất của nhân sinh (c. 9).

Xướng:

1) Tôi mến yêu Chúa, vì Chúa đã nghe, đã nghe tiếng tôi cầu khẩn; vì Chúa đã lắng tai nghe lời tôi trong ngày tôi kêu cầu Chúa. – Đáp.

2) Thừng chão tử thần đã quấn lấy tôi, và màng lưới âm phủ đã chụp trên người tôi; tôi đã rơi vào cảnh lo âu khốn khó. Và tôi đã kêu cầu danh Chúa: “Ôi lạy Chúa, xin cứu vớt mạng sống con”. – Đáp.

3) Chúa nhân từ và công minh, và Thiên Chúa của chúng tôi rất từ bi. Chúa gìn giữ những người chất phác, tôi đau khổ và Người đã cứu thoát tôi. – Đáp.

3) Bởi Người đã cứu tôi khỏi tử thần, cho mắt tôi khỏi rơi lệ và chân tôi không quỵ ngã. Tôi sẽ tiến đi trước thiên nhan Chúa trong miền đất của nhân sinh. – Đáp.

ALLELUIA: Ga 8, 12

Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Ta là sự sáng thế gian, ai theo Ta, sẽ được ánh sáng ban sự sống”. – Alleluia. 

PHÚC ÂM: Mt 9, 1-8

“Họ tôn vinh Thiên Chúa đã ban cho loài người quyền năng như thế”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu xuống thuyền, vượt biển mà về thành của Người. Bấy giờ người ta đem đến cho Người một kẻ bất toại nằm trên giường. Thấy họ có lòng tin, Chúa Giêsu nói với người bất toại rằng: “Hỡi con, con hãy vững tin, tội con được tha rồi”. Bấy giờ mấy luật sĩ nghĩ thầm rằng: “Ông này nói phạm thượng”. Chúa Giêsu biết ý nghĩ của họ liền nói: “Tại sao các ngươi suy tưởng những sự xấu trong lòng? Bảo rằng ‘Tội con được tha rồi’, hay nói ‘Hãy chỗi dậy mà đi’, đàng nào dễ hơn? Nhưng (nói thế là) để các ngươi biết rằng trên đời này Con Người có quyền tha tội”. Bấy giờ Người nói với người bất toại: “Con hãy chỗi dậy, vác giường mà về nhà con”. Người ấy chỗi dậy và đi về nhà. Thấy vậy dân chúng sợ hãi và tôn vinh Thiên Chúa đã ban cho loài người quyền năng như thế. Đó là lời Chúa.

(thanhlinh.net)

++++++++++++++++++

01/07/2021 – THỨ NĂM ĐẦU THÁNG TUẦN 14 TN

Mt 9,1-8

LỜI CHỮA LÀNH

“Này con, cứ yên tâm, tội con được tha rồi!” (Mt 9,2)

Suy niệm: Đối với người Do Thái, bệnh tật là dấu chỉ của tội lỗi và việc chữa lành bệnh tật là việc thuộc quyền năng của Thiên Chúa cũng như chỉ có Ngài mới có quyền tha tội. Vì thế, không ngạc nhiên khi Chúa Giê-su chữa lành cho người bại liệt, Ngài lại nói: “Này con, cứ yên tâm, tội con được tha rồi!” Với lời này, Đức Giê-su cho người Do Thái nhận ra rằng: Ngài chính là Thiên Chúa thật, nên chỉ cần Ngài phán một lời là chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyện của con người. Hơn thế nữa, lời của Ngài có quyền năng tha tội. Nhưng đối với các kinh sư và Pha-ri-sêu thì Chúa bị coi như phạm thượng vì họ không chấp nhận ông Giê-su Na-da-rét này là Con Thiên Chúa. Chúa Giê-su cho thấy, bằng một suy luận khách quan và hữu lý, họ có thể nhận biết chân lý: Nếu Ngài có thể chữa lành người bại liệt, một dấu chỉ Ngài là Người của Thiên Chúa, thì Ngài cũng có quyền năng tha tội.

Mời Bạn: Chúa Giê-su chính là Ngôi Lời Thiên Chúa đã đến thế gian, ai tin vào Ngài và tuân giữ Lời Hằng Sống của Ngài thì được sống và sống dồi dào. Bạn đã thật sự tin, sống và giữ lời của Chúa Giê-su chưa? Cụ thể như thế nào? Bạn đã quyết tâm sống, luyện tập một nhân đức mà Chúa Giê-su truyền dạy chưa?

Sống Lời Chúa: Bạn hãy chọn và sống một nhân đức cụ thể trong Tam Mối Phúc (x. Mt 5,1-12) như hiền lành, nghèo khó, trong sạch, thương xót, công chính… để cảm nhận được “sức chữa lành” của Lời Chúa trong cuộc sống của bạn.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, sống cho Chúa thật là một điều khó, tuân giữ lời Chúa thật là một thách đố. Nhưng con vẫn vững tin rằng: Chúa mới có những lời đem lại sự sống đời đời.

(5 Phút Lời Chúa)

++++++++++++++++++

Suy niệm và cầu nguyện

Suy Niệm

Khiêng một người bất toại trên một cái giường là điều không dễ.

Chẳng biết có mấy người khiêng và khiêng bao xa?

Chẳng rõ tương quan giữa họ ra sao, có phải là bạn bè, họ hàng không?

Có điều chắc là anh bất toại không thể tự mình đến với Thầy Giêsu được.

Chân của anh có vấn đề, và thời ấy không có xe lăn như bây giờ.

Anh cần đến sự giúp đỡ của bạn bè quen biết.

Và đã có những người đáp lại vì tình thương đối với anh chịu tật nguyền.

Rồi đã có một cuộc hẹn, và sau đó cả nhóm lên đường.

 

Tình bạn làm cho đường đến nhà của Thầy Giêsu ở Caphácnaum gần hơn.

Nhưng vất vả, nhọc nhằn thì vẫn không tránh được.

Đưa người bất toại đến với Thầy Giêsu quả là một kỳ công,

vì trong Tin Mừng theo thánh Máccô, họ đã phải đưa người bệnh xuống

qua một lỗ thủng ở trên mái nhà, bởi lẽ không có đường nào khác! (Mc 2, 4).

Dù sao Thầy Giêsu cũng đã thấy lòng tin của họ (c. 2).

Lòng tin là cái bên trong, nhưng được lộ ra ngoài.

Cả người bất toại lẫn các người khiêng đều có chung một lòng tin.

Tin rằng đến với Thầy Giêsu là thế nào cũng được khỏi.

Họ nuôi một niềm hy vọng lớn: khi trở về không phải khiêng nhau nữa.

Anh bất toại có thể đi được bằng đôi chân của chính mình,

và đi ngang hàng với những người bạn khác.

Tin, yêu và hy vọng là những tâm tình có trong tim của nhóm bạn này.

Không có những điều đó thì cũng chẳng có phép lạ khỏi bệnh.

Ơn Thiên Chúa vẫn đến với con người ngang qua lòng tốt của con người.

 

Nhưng lạ thay Thầy Giêsu lại có vẻ không màng đến chuyện chữa bệnh.

Thầy nói với người bất toại: “Các tội của anh được tha thứ” (c. 2).

Ơn đầu tiên người bất toại nhận được là một ơn mà anh không xin,

ơn đó không phải nơi thân xác, nhưng nơi linh hồn.

Hẳn Thầy Giêsu không có ý nói rằng anh bị tật là vì đã phạm tội.

Nhưng Ngài muốn cho thấy uy quyền của lời Ngài nói.

Lời này có thể tha tội và lời này cũng có thể chữa lành.

Nếu các kinh sư nghĩ rằng Ngài đã nói phạm thượng (c. 3),

dám tiếm quyền tha tội dành cho một mình Thiên Chúa,

thì Ngài sẽ chứng tỏ cho họ thấy Ngài có quyền tha tội dưới đất.

Ngài bảo anh bất toại: “Đứng dậy, vác chõng mà đi về nhà” (c. 6).

Ngài đã không chọn điều dễ hơn (c. 5), điều khó kiểm chứng.

Anh bất toại đã đứng dậy và đi về nhà cùng với các bạn của anh.

Anh đã được hơn cả điều anh mong ước, đó là hồn an xác mạnh.

 

Đức Giêsu có quyền giải phóng ta khỏi bệnh tật và tội lỗi.

Tội lỗi cũng làm ta bất toại, không đến được với Thiên Chúa và tha nhân.

Nhưng Đức Giêsu đã muốn chia sẻ quyền này cho “loài người” (c. 8).

Môn đệ của Ngài vẫn làm thừa tác vụ chữa lành và tha tội cho đến tận thế.

 

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu,

Chúa đã giúp cho bao người què đi được trên đôi chân của mình.

Chúa đã làm cho người bất toại

nằm chờ đợi nhiều năm bên hồ nước

bất ngờ trỗi dậy, vác chõng và bước đi.

Chúa đã làm cho người bất toại

mà bạn bè vất vả đưa xuống từ lỗ hổng của mái nhà,

được khỏi bệnh, lòng bình an vì được tha thứ.

Chúa đã cho kẻ bại tay được đưa tay ra

và tay anh trở lại bình thường.

 

Bất toại trên thân xác thật là điều đáng sợ.

Nhưng đáng sợ hơn là thứ bất toại của tâm hồn.

Có thứ bất toại làm chúng con không đến được với người khác,

dù nhà họ ở kế bên nhà chúng con,

không đến được với Chúa, dù Chúa vẫn luôn chờ đợi.

Có thứ bất toại làm chúng con không thể đưa tay ra

để bắt tay người đối diện hay để chia sẻ một món quà.

Có thứ bất toại làm trái tim chúng con khô cứng,

hững hờ trước nỗi đau của người anh em.

 

Xin giúp chúng con ra khỏi

những thành kiến và mặc cảm, thù oán và ghen tương,

để chuyển động mềm mại hơn dưới sự tác động của Chúa.

Xin cũng giúp chúng con biết khiêm tốn

nhìn nhận sự bại liệt của mình,

và chấp nhận để người khác đưa mình đến gặp Chúa.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

(phutcaunguyen.net)

++++++++++++++++++

Hãy Nâng Tâm Hồn Lên

1 THÁNG BẢY

Đấng Cầm Quyền Tối Cao Luôn Ân Cần Săn Sóc

Các biểu tượng cổ xưa của đức tin và của truyền thống Kitô giáo diễn tả chân lý về sự quan phòng bằng từ La tinh “omni-tenens” (nắm giữ tất cả) – ứng với từ Hi lạp “panto-krator” (cai quản tất cả). Tuy nhiên, những ý niệm ấy vẫn chưa nói được gì so với sự hàm súc và vẻ đẹp của hình ảnh người mục tử trong Thánh Kinh. Hình ảnh người mục tử là một hình ảnh đầy ấn tượng có sức mạc khải chân lý về sự quan phòng thần linh.

Thật vậy, người mục tử là một người cầm quyền đầy quan tâm, thực hiện một kế hoạch đời đời đầy khôn ngoan và yêu thương qua việc cai quản thế giới tạo vật và nhất là xã hội loài người (Vat. II, TDTG số 3). Đó là một quyền bính đầy cẩn trọng, bao gồm cả quyền lực lẫn lòng nhân.

Theo bản văn của Sách Khôn Ngoan mà Công Đồng Vatican I trích dẫn, quyền bính ấy “vươn rộng từ chân trời này tới chân trời kia, cai quản mọi sự thật tốt đẹp” (Kn 8,1). Nghĩa là, nó bao trùm lấy, nâng đỡ, bảo vệ, và – một cách nào đó – nó nuôi dưỡng nữa. Quyền bính đó chính là Thiên Chúa chúng ta, Đấng săn sóc chúng ta như mục tử săn sóc đàn chiên của mình.

– suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II –

Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác

LIFT UP YOUR HEARTS

Daily Meditations by Pope John Paul II

+++++++++++++++++

Lời Chúa Trong Gia Đình

NGÀY 01/7

St 22, 1-19; Mt 9, 1-8.

LỜI SUY NIỆM:  “Này con, cứ yên tâm, con đã được tha tội rồi.”

          Việc Chúa Giêsu chữa lành người bại liệt với một lời nói đầy yêu thương tha thứ: “Này con, cứ yên tâm, con đã được tha tội rồi.” Đã làm cho những người chứng kiến ngạc nhiên, nhưng đối với các kinh sư, thì họ cho Người nói phạm thượng; Nhưng Chúa Giêsu đã cho họ biết: “Ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội.” Người muốn cho họ biết: “Chính Người đang đồng hóa cách xử sự nhân từ của Người đối với các tội nhân, với cách xử sự của chính Thiên Chúa đối với họ…Con Người của Người làm hiện diện và mạc khải thánh Danh của Thiên Chúa.” (GL 589)

          Lạy Chúa Giêsu, Xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con luôn biết cảm tạ Chúa, chính nhờ Chúa trao quyền tha tội cho các Tông Đồ, mà ngày hôm nay chúng con nhận được ơn tha tội, chữa lành và được hòa giải với Chúa Cha.

Mạnh Phương

+++++++++++++++++

01 Tháng Bảy

Một Cách Trả Thù 

Những người thổ dân Nam Phi thường đề cao sự tha thứ bằng câu chuyện sau đây:

Có hai người thổ dân rất thù ghét nhau. Một ngày kia, một trong hai người gặp cô gái nhỏ của kẻ thù mình trong rừng. Hắn đã bắt lấy cô gái và lấy dao chặt đứt hai ngón tay của cô bé. Cô bé vừa chạy về vừa khóc lóc đau đớn, còn tên hung thủ thì vừa đi vừa đắc trí hô lớn: “Ta đã trả thù được rồi”.

Mười mấy năm sau, cô bé đáng thương ấy đã lớn lên rồi có gia đình. Một hôm, có một người ăn xin đến gõ cửa nhà cô. Cô nhận ra tức khắc người hành khất chính là kẻ đã chặt tay cô cách đây mười mấy năm. Không một chút oán hờn, không một lời trả đũa, cô vội vàng vào nhà và mang thức ăn ra hầu hạ cho kẻ đã từng hành hạ mình. Khi người hành khất đã ăn no rồi, người đàn bà liền đưa bàn tay cụt mất hai ngón cho ông ta xem và nói: “Tôi cũng đã trả được thù rồi”.

“Lấy ân trả oán”: đó phải là phương châm hành động của người Kitô chúng ta. Không có cách trả thù nào cao quý hơn bằng yêu thương, tha thứ cho chính kẻ thù. Nói như thánh Phaolô, chúng ta không mắc nợ với nhau đều gì ngoài tình thương mến.

Chỉ có tình thương, chỉ có lòng tha thứ mới có thể tiêu diệt được hận thù, lấy bạo động để tiêu diệt bạo động: con người chỉ đổ thêm dầu vào hận thù và bạo động mà thôi.

Cuộc cách mạng bạo động và đẫm máu nào cũng chỉ mang lại tang thương, chết chóc và không biết bao nhiêu hệ lụy khổ đau khác.

Chỉ có một cuộc cách mạng duy nhất có thể cứu vãn được nhân loại: đó là cuộc cách mạng mà Chúa Giêsu đã đề ra. Chỉ có cuộc cách mạng tình thương ấy mới có thể tiêu diệt được hận thù. Ðó là cuộc cách mạng mà người Kitô chúng ta cần phải đeo đuổi mỗi ngày. Thay vì tiêu diệt kẻ thù, chúng ta hãy tiêu diệt chính sự thù hận trong tâm hồn chúng ta.

(Lẽ Sống)

++++++++++++++++++

Lời Chúa Mỗi Ngày

Thứ Năm – Tuần 13 – TN1 – Năm lẻ

Bài đọc: Gen 22:1-19; Mt 9:1-8.

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Đức tin mang lại những điều tốt lành và có thể tha tội cho con người.

Trong lãnh vực đức tin, con người không thể nói họ chỉ tin những gì họ có thể hiểu được. Lý do đơn giản là có những mầu nhiệm của Thiên Chúa vượt quá tầm hiểu biết của con người; chẳng hạn các Mầu Nhiệm Chúa Ba Ngôi, Mình Máu Thánh Chúa, Thánh Giá, đau khổ … Để hiểu những mầu nhiệm này, con người cần mặc khải của Thiên Chúa qua Đức Kitô.

Các Bài Đọc hôm nay dẫn chứng cho chúng ta thấy phải tin tưởng và vâng lời Thiên Chúa, mặc dù con người không luôn hiểu lý do tại sao. Trong Bài Đọc I, tác giả Sách Sáng Thế tường thuật đức tin sắt đá của Abraham vào Thiên Chúa, qua việc sẵn sàng sát tế người con duy nhất cho Ngài. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu chữa người bại liệt và tha thứ tội lỗi vì ông có niềm tin nơi Ngài. Chúa cũng kiên nhẫn mặc khải cho các kinh sư về quyền tha tội của Ngài.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

1/ Bài đọc I: Thiên Chúa thử thách đức tin của Abraham.

1.1/ Đức tin sắt đá của Abraham vào Thiên Chúa: Có nhiều điều chúng ta học hỏi được từ câu truyện lịch sử này, hôm nay chúng ta chỉ chú ý đế hai điểm chính:

(1) Abraham không hỏi lý do tại sao Thiên Chúa muốn ông làm điều đó: Nhiều người trong chúng ta chắc chắn sẽ đặt câu hỏi tại sao Thiên Chúa muốn Abraham làm điều đó, vì nó hoàn toàn đi ngược lại với sự suy luận của loài người: Làm sao người cha có can đảm cầm dao giết con, nhất là đứa con thừa tự mà Thiên Chúa ban cho trong lúc tuổi già!

Abraham không thắc mắc, vì ông đặt trọn vẹn niềm tin nơi Thiên Chúa: Chúa bảo “Đi!” ông đi. Chúa bảo: “Hãy đem con của ngươi, đứa con một yêu dấu của ngươi là Isaac, hãy đi đến xứ Moriah mà dâng nó làm lễ toàn thiêu ở đấy, trên một ngọn núi Ta sẽ chỉ cho.” Sáng hôm sau, ông Abraham dậy sớm, thắng lừa, đem theo hai đầy tớ và con ông là Isaac, ông bổ củi dùng để đốt lễ toàn thiêu, rồi lên đường đi tới nơi Thiên Chúa bảo. Abraham không cần hỏi vì ông quá tin tưởng vào Thiên Chúa; ông biết Thiên Chúa có mục đích khi Ngài truyền ông phải làm bất cứ điều gì. Khi chưa hiểu được lý do, Abraham dùng đức tin để bước đi.

(2) Tình phụ tử vẫn phải đặt sau tình yêu Thiên Chúa: Ba ngày trong cuộc hành trình là khoảng thời gian dài để Abraham có thể đổi ý, không làm theo lệnh truyền của Thiên Chúa, nhất là sau khi nghe câu truyện đối thoại giữa hai cha con:

– Isaac thưa với cha là ông Abraham: “Cha!”

– Ông Abraham đáp: “Cha đây con!”

– Cậu nói: “Có lửa, có củi đây, còn chiên để làm lễ toàn thiêu đâu?”

– Ông Abraham đáp: “Chiên làm lễ toàn thiêu, chính Thiên Chúa sẽ liệu, con ạ.” Rồi cả hai cùng đi.

Tuy thế, tình yêu của Abraham dành cho Thiên Chúa mạnh hơn tình phụ tử của Abraham dành cho Isaac; nên khi tới nơi Thiên Chúa đã chỉ, ông Abraham dựng bàn thờ tại đó, xếp củi lên, trói Isaac con ông lại, và đặt lên bàn thờ, trên đống củi. Rồi ông Abraham đưa tay ra cầm lấy dao để sát tế con mình.

1.2/ Phần thưởng dành cho Abraham:

(1) Đức tin cần được tôi luyện trong thử thách: Nếu một người sẵn sàng sát tế người con một của mình để chứng tỏ niềm tin cho Thiên Chúa, chẳng cần gì phải thử thách người đó nữa. Thiên Chúa, Đấng thấu hiểu mọi bí ẩn trong con người, đã hiểu rõ đức tin của Abraham dành cho Ngài. Một khi Thiên Chúa đã nhìn thấy đức tin của ông, việc sát tế Isaac không còn cần thiết nữa; nên Thiên Chúa ra lệnh cho sứ thần đình chỉ việc sát tế Isaac: “Đừng giơ tay hại đứa trẻ, đừng làm gì nó! Bây giờ Ta biết ngươi là kẻ kính sợ Thiên Chúa: đối với Ta, con của ngươi, con một của ngươi, ngươi cũng chẳng tiếc!”

Chúng ta đã so sánh việc sát tế Isaac trên núi Moriah với việc sát tế Chúa Giêsu, Người Con Một của Thiên Chúa, trên đồi Golgotha, không xa Moriah bao nhiêu. Điểm khác biệt giữa hai biến cố là Isaac không chết; nhưng Chúa Giêsu đã đổ máu chết thực sự để chuộc tội cho con người. Lý do Chúa Giêsu phải chết là Thiên Chúa muốn chứng thực tình yêu Thiên Chúa dành cho con người. Con người cần bằng chứng vì con người không thể nhìn thấu tâm tư của Thiên Chúa.

(2) Thiên Chúa chúc lành cho giòng dõi Abraham: Sứ thần của Đức Chúa từ trời gọi ông Abraham một lần nữa và nói: “Đây là sấm ngôn của Đức Chúa, Ta lấy chính danh Ta mà thề: bởi vì ngươi đã làm điều đó, đã không tiếc con của ngươi, con một của ngươi, nên Ta sẽ thi ân giáng phúc cho ngươi, sẽ làm cho giòng dõi ngươi nên đông, nên nhiều như sao trên bầu trời, như cát ngoài bãi biển. Giòng dõi ngươi sẽ chiếm được thành trì của địch. Mọi dân tộc trên mặt đất sẽ cầu chúc cho nhau được phúc như dòng dõi ngươi, chính bởi vì ngươi đã vâng lời Ta.”

Một người làm quan cả họ được nhờ. Vì hành động anh hùng và vâng lời của tổ-phụ Abraham, Thiên Chúa chúc lành ông và cho toàn giòng dõi của ông. Cũng như vì sự bất tuân của Adam, mà ông và toàn giòng dõi ông bị chúc dữ. Đức tin của một người không bao giờ chỉ giữ lại trong người đó, nhưng sẽ lan tràn và sinh lợi ích cho nhiều người.

2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu có quyền tha tội và quyền chữa lành (Mk 2:1-12; Lk 5:17-26).

2.1/ Các kinh-sư chất vấn quyền tha tội của Chúa Giêsu: Người ta khiêng đến cho Chúa Giêsu một kẻ bại liệt nằm trên giường. Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giêsu bảo người bại liệt: “Này con, cứ yên tâm, con đã được tha tội rồi!”

(1) Phản ứng của các kinh-sư: Có mấy kinh sư nghĩ bụng rằng: “Ông này nói phạm thượng!” Truyền thống Do-thái tin: Chỉ một mình Thiên Chúa có quyền tha tội.

(2) Phản ứng của Chúa Giêsu: Nhưng Đức Giêsu biết ý nghĩ của họ, liền nói: “Sao các ông lại nghĩ xấu trong bụng như vậy? Trong hai điều: một là bảo: “Con đã được tha tội rồi!” hai là bảo: “Đứng dậy mà đi!” điều nào dễ hơn?

Dĩ nhiên điều dễ làm hơn là bảo: “Con đã được tha tội rồi!” vì chẳng ai có thể xác quyết quyền này. Điều khó hơn là truyền cho bệnh nhân: “Đứng dậy mà đi!” vì ai ai cũng có thể chứng nhận người truyền có thể làm việc ấy hay không. Để chứng minh cho họ biết Ngài có cả hai quyền, Chúa Giêsu truyền cho người bại liệt: “Đứng dậy, vác giường đi về nhà!” Người bại liệt đứng dậy, đi về nhà.

2.2/ Quyền tha tội liên quan đến việc chữa lành:

(1) Chúa Giêsu có quyền tha tội: Bệnh tật là hậu quả của tội; nếu chữa lành bệnh tật là cũng lấy đi tội lỗi, nguyên nhân của bệnh. Chúa Giêsu dùng việc chữa lành để chứng minh Ngài có quyền tha tội.

(2) Chúa Giêsu là Thiên Chúa: Ngoài ra, như mấy kinh sư tin tưởng: Chỉ Thiên Chúa mới có quyền tha tội; mà Chúa Giêsu có quyền tha tội; cho nên Ngài phải là Thiên Chúa. Như thế, lời kết tội Chúa Giêsu của các kinh sư “Ông này nói phạm thượng!” là sai.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

– Chúng ta phải vâng lời những gì Thiên Chúa truyền và sự quan phòng của Ngài, cho dù chúng ta không hiểu tại sao xảy ra như vậy. Ngài sẽ soi sáng hay mặc khải cho chúng ta hiểu sau.

– Để hiểu các mầu nhiệm của Thiên Chúa, chúng ta cần khiêm nhường nhận giời hạn hiểu biết của con người, và cầu xin sự soi sáng và hướng dẫn của Chúa Thánh Thần. 

Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP

****************