“Nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, Chúa Giêsu rời bỏ nơi đó, xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Ngài”.
Kính thưa Anh Chị em,
Phúc Âm hôm nay mở đầu với một ‘hung tin’ như thế! Nghe biết Gioan chết, Chúa Giêsu bỏ đám đông để được ở một mình. Vậy mà, dân chúng không cho phép Ngài làm điều đó; họ ‘nôn nả kiếm tìm’ Ngài; vì lẽ, họ đang đói, đang khát Ngài. Họ muốn gặp Ngài, nghe Ngài và được chữa lành.
Về mặt con người, trước cái chết của Gioan, trái tim của Chúa Giêsu đau buồn; một cái chết báo trước cái chết của chính Ngài. Chúa Giêsu yêu mến Gioan, một người “cao trọng hơn tất cả các con cái người nữ sinh ra” đi trước dọn đường cho Ngài, nay bị chặt đầu! Cái chết của Gioan hầu như không tạo ra một dư luận ồn ào nào, và xem ra, cũng không có lấy một lời nỉ non; phải chăng vì cái chết của Gioan chỉ xảy ra lặng lẽ ở một nơi tối tăm bên dưới một tư dinh rực sáng đang náo nhiệt, nhân tiệc mừng ngày sinh của một quận vương ngông cuồng. Vì thế, việc Chúa Giêsu không vui và âm thầm rút vào một nơi cô tịch là lẽ thường tình; thế nhưng, việc dân chúng không dễ dàng để Ngài yên là điều khó chấp nhận! Chúa Giêsu đã phản ứng thế nào? Thấy họ, Ngài không thở dài và lẩm bẩm, ‘Tại sao các người cứ quấy rầy tôi? Các người không biết tôi đang đau buồn sao?’. Không! Thay vào đó, lòng Ngài vẫn tràn đầy nhân ái và xót thương; Ngài đến với họ, chào đón họ và chữa lành nhiều bệnh tật cho họ; và Ngài sẽ cho họ ăn.
Phản ứng của Chúa Giêsu cho chúng ta một cái nhìn sâu sắc về trái tim và lòng lân tuất của Ngài. Biết bao lần, chúng ta sợ đến với Chúa, ngần ngại trở lại với Ngài vì lỗi này, tội kia ám ảnh; chúng ta sợ những gì Ngài sẽ nghĩ và điều Ngài sẽ trách; chúng ta cảm thấy xấu hổ, và kết quả là, chúng ta xa lánh Ngài. Thật trấn an khi Tin Mừng hôm nay cho biết, Ngài không xua đuổi nhưng luôn trắc ẩn với bất cứ ai tìm đến Ngài vì Ngài hằng luôn thương xót. Bởi thế, dù cảm thấy mình bất xứng đến đâu hoặc ngập chìm trong tội, chúng ta vẫn cứ mạnh dạn tìm đến Ngài; Ngài không bao giờ mệt mỏi để tha thứ, băng bó và chữa lành. Hãy hướng về Ngài, ‘nôn nả kiếm tìm’ Ngài và tuyệt đối đặt hy vọng vào Ngài với lòng tin tưởng lớn lao nhất!
Bài đọc Xuất Hành hôm nay tiết lộ một trải nghiệm tương tự của Môisen; ông phải chịu đựng, giày vò, khi chứng kiến cảnh dân tựa cửa ta thán, “Dân tụm năm tụm bảy đứng ở cửa lều của mình mà kêu khóc”. Họ kêu khóc vì chưa vào được Đất Hứa cũng đành; đàng này, họ kêu khóc vì những cái không đâu vào đâu. Thật buồn cười khi họ bảo, “Đời ta tàn rồi!” lúc chỉ thấy mana; họ tiếc nuối trái dưa gang, quả dưa chuột, củ hành, củ hẹ xứ người… Môisen đã quá mệt mỏi với dân đến nỗi ông xin được chết cho khuất mắt Chúa; ông ‘nôn nả kiếm tìm’ Ngài, nói khó với Ngài, “Tại sao Chúa làm khổ tôi tớ Chúa? Sao Chúa bắt con phải mang cả dân này? Con đâu có cưu mang cả đám dân này, con đâu có sinh ra nó!”. Và Thiên Chúa đã phải động lòng! Ngài ban cho dân thịt ăn, một điều quá khó, theo một cách ngoạn mục khi chim cút rơi xuống rợp trại ngay giữa chốn đồng không mông quạnh; để rồi, họ ca mừng Ngài một cách ‘trơ tráo’, “Reo lên mừng Thiên Chúa, Đấng trợ lực chúng ta!” như Thánh Vịnh đáp ca tiết lộ.
Một linh mục thân tín của cố Tổng Giám Mục Philipphê Nguyễn Kim Điền tâm sự. Mỗi ngày, ngoài giờ làm việc và đọc sách, đức cha hầu như thường xuyên quỳ trước Mình Thánh Chúa trong phòng nguyện sát phòng ngài. Có lần, vị linh mục phải xuất hiện đến hai ba lần, đức cha mới đứng lên, và xuống tiếp khách theo yêu cầu, dù trước đó ngài biết có người; lúc ấy chưa có điện thoại. Đặc biệt, những lúc khó khăn sau ‘biến cố 75’, ngài biết cậy trông vào ai ngoài một mình Thiên Chúa! Thật không lạ, đức cha ‘nôn nả kiếm tìm’ Ngài, và đã ở lại trong nhà nguyện gần như suốt ngày.
Anh Chị em,
Khi nói đến cụm từ ‘nôn nả kiếm tìm’, hẳn chúng ta sẽ nghĩ ngay đến những anh chị em Sài Gòn và các tỉnh trong những ngày hôm nay. Các y bác sĩ đang ‘nôn nả kiếm tìm’ sự sống cho bệnh nhân; dân ngụ cư ‘nôn nả kiếm tìm’ sự an toàn khi tháo chạy về quê; người thành phố ‘nôn nả kiếm tìm’ sự bình an và ổn định. Đặt mình trong tình cảnh hiện tại của những anh chị em đang khó khăn và Lời Chúa hôm nay, chúng ta được mời gọi tự hỏi, tôi đang ‘nôn nả kiếm tìm’ gì? Môisen và người đương thời Chúa Giêsu, cũng như đức cha Philipphê đã mách cho chúng ta, ai mới là Đấng đáng cho chúng ta ‘nôn nả kiếm tìm’ lúc này. Quả thế, chỉ nơi Chúa Giêsu, trong Chúa Giêsu, và nhờ Chúa Giêsu, chúng ta mới tìm ra sự sống, sự an toàn và nguồn bình an đích thực!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa Giêsu, xin cho con biết luôn ‘nôn nả kiếm tìm’ Chúa, nhất là trong những ngày hôm nay; vì chính Ngài sẽ dạy cho con biết phải làm gì, ngay lúc này”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)