“Chiên sẽ không theo người lạ, nhưng sẽ chạy trốn, vì chúng không nhận biết tiếng người lạ”.
Một người Mỹ du lịch Syria, thấy ba người chăn chiên dẫn đoàn chiên của mình đi chung trên một con đường. Một lúc sau, người thứ nhất hô to, “Men ah! Men ah!”, tiếng Ả Rập là “Hãy theo ta!”. Chiên của anh tách khỏi đàn, theo anh lên một ngọn đồi. Người thứ hai cũng làm như thế, chiên của anh đi theo anh. Người Mỹ nói với người thứ ba, “Vui lòng cho tôi mang mũ, gậy và đồ đạc của anh, tôi sẽ gọi, xem chiên có theo tôi không?”; người ấy sẵn sàng. Người Mỹ gọi, “Men ah! Men ah!”, chẳng con nào ngẩng lên! “Thế chiên không nghe ai khác, chỉ trừ anh thôi sao?”. Người chăn chiên trả lời, “Ồ! Có chứ! Vài con chiên bị bệnh, nó sẽ đi theo bất cứ ai!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Câu chuyện thú vị từ xứ Syria bất ngờ đặt một câu hỏi khi chúng ta đối diện với Lời Chúa hôm nay. Bạn ‘quen thuộc với điều gì nhất’ trong cuộc sống? Nói cách khác, tiếng nói nào vang lên trong tâm trí bạn hầu hết thời gian? Chúng ta thường nghe rất nhiều điều vốn ảnh hưởng đến mình; một số tốt và một số không tốt! Chúa Giêsu muốn chúng ta là những con chiên tỉnh táo, “Chúng sẽ không theo người lạ, nhưng sẽ chạy trốn, vì chúng không nhận biết tiếng người lạ”.
Có lẽ chúng ta thường hay tự trấn an rằng, “tiếng nói” hoặc những gì gặp phải hàng ngày không ảnh hưởng mấy đến tôi! Thế nhưng, tiếng nói của truyền thông, của văn hoá đại chúng, tình cảm, tiền bạc, danh tiếng, dục vọng và nhiều hơn thế… lại ảnh hưởng mạnh mẽ và áp lực lên chúng ta. Và dù tin hay không tin, chúng vẫn tác động! Tin Mừng hôm nay nói đến sự đối lập giữa tiếng của Giêsu Mục Tử với “tiếng người lạ”. Thường thì chiên dễ thuần thục khi được dạy dỗ để phản ứng có điều kiện; chiên học nghe tiếng của chủ chăn, chủ chăn thường nói chuyện với chiên. Khi đã quen với giọng của anh, chiên sẽ quay lại và đi theo anh khi nghe gọi.
Điều này cũng đúng với chúng ta. Chúng ta sẽ đi theo giọng nói mà chúng ta quen thuộc nhất. Bất cứ điều gì mà chúng ta đắm mình trong đó mỗi ngày, sẽ lớn lên trong lòng và lôi kéo chúng ta làm theo, dù là vô thức! Điều này đặt ra câu hỏi, vậy thì bạn ‘quen thuộc với điều gì nhất?’. Lý tưởng là chúng ta dành đủ thời gian trong Lời Chúa, học ngôn ngữ, giọng điệu và tiếng nói của Ngài; lý tưởng là chúng ta dành một phần thời gian trong ngày, mỗi ngày, để im lặng đủ hầu chiêm ngưỡng Thiên Chúa. Khi làm điều này, chúng ta xây dựng cho mình một thói quen nghe tiếng Chúa và trở nên dễ chịu, an ủi bởi tiếng của Ngài. Một khi thói quen này được hình thành, chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều trong việc nhận ra tiếng Chúa bất cứ khi nào Ngài gọi giữa những bận rộn của mình. Chúng ta sẽ nhận ra đó là tiếng Chúa, và làm theo ngay!
Câu chuyện Công Vụ Tông Đồ hôm nay là một minh hoạ cho việc lắng nghe này. Phêrô bị những người đồng hương trách vì đã giao du với người ngoại. Thế nhưng, nhờ cầu nguyện và lắng nghe, Phêrô đã nhận ra ý Chúa nói với ông qua một câu chuyện dài mà ông đã kể cho họ, “Nghe xong, họ thinh lặng và ca tụng Thiên Chúa rằng, ‘Vậy ra, Thiên Chúa cũng ban cho dân ngoại ơn ăn năn sám hối để được sống’”.
Anh Chị em,
“Chúng không nhận biết tiếng người lạ”. Chúa Giêsu không bao giờ nghe ‘tiếng người lạ’, Ngài luôn hướng về Chúa Cha, quen với tiếng nói của Cha, để luôn làm điều đẹp lòng Cha. Ngài là khuôn mẫu tuyệt vời cho chúng ta. Cũng thế, với chúng ta, đừng để những ‘tiếng người lạ’ trong thế giới lấn át tiếng nói của Chúa! Chúa Giêsu không bao giờ xa lạ; Ngài là bạn, là anh em. Vấn đề là chúng ta ‘quen thuộc với điều gì nhất?’. Nên biết, không phải lúc nào chúng ta cũng dễ dàng nhận ra giọng của Ngài. Vì thế, hãy cẩn thận! Chúng ta luôn có nguy cơ bị phân tâm bởi tiếng của rất nhiều người lạ. Hôm nay, chúng ta được mời gọi đừng để mình là “chiên bị bệnh, sẽ đi theo bất cứ ai”, bất cứ sự giả tạo nào của thế gian! Hãy bước theo Mục Tử Giêsu, Đấng dẫn đường chắc chắn nhất vốn sẽ mang lại ý nghĩa cho cuộc đời mình.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, ước gì giọng nói dịu dàng của Chúa là điều quen thuộc nhất của con. Xin đừng để con “đi theo bất cứ ai vì con đã hoá bệnh” lúc nào không biết!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)