“Chúng ta đã được cứu độ, nhưng vẫn còn phải trông mong!”.
Một du khách thăm một đại giáo đường Ý vừa xây xong phần ngoài; bên trong, một nghệ sĩ đang quỳ trước một bức tường rộng lớn; trên đó, anh sẽ tạo một bức khảm mosaic với hàng ngàn mảnh gốm màu. “Làm sao anh có thể hoàn tất một công trình lớn đến thế?”. Nghệ nhân trả lời, “Tôi chỉ biết, tôi có thể hoàn thành bao nhiêu trong một ngày. Mỗi sáng, tôi đánh dấu phần sẽ hoàn tất hôm đó, và tôi không lo lắng về không gian kia. Đó là điều tốt nhất tôi có thể; và nếu tôi tận tuỵ hết mình, một ngày kia, bức khảm sẽ hoàn thành!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Không chỉ bức khảm của ngôi thánh đường ngày kia ‘sẽ hoàn thành’, Lời Chúa hôm nay cho thấy ơn cứu độ của chúng ta cũng thế! Nước Trời là một thực tại dở dang, nó chỉ hoàn thành và ‘sẽ hoàn thành’ ngày chúng ta hợp hoan với Thiên Chúa trong Nước Ngài.
Bài đọc Rôma tiết lộ, “Chúng ta đã lãnh nhận Thần Khí như ân huệ mở đầu, nhưng còn trông đợi Thiên Chúa ban cho trọn quyền làm con, nghĩa là cứu chuộc thân xác chúng ta nữa”. Mỗi chúng ta chưa phải là tất cả những gì Thiên Chúa định hình cho mỗi người phải trở thành. Theo Phaolô, với Thánh Thần, Thiên Chúa đã bắt đầu công việc tốt lành của Ngài trong cuộc sống mỗi người, nhưng công việc đó chưa hoàn tất, nó ‘sẽ hoàn thành’ ở cõi đời đời. Vì thế, chúng ta đang luôn ở trên đường; bạn và tôi chưa đến đích!
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu ví Nước Trời như hạt cải người kia gieo vào vườn, hoặc như chút men phụ nữ nọ trộn vào ba đấu bột. ‘Cải chưa mọc thành cây’, ‘men chưa làm dậy bột’; tuy nhiên, công trình của Thiên Chúa đã vận hành trong thế giới và trong mỗi người. Ngài mời chúng ta cộng tác; và nếu mỗi người tiếp tục quảng đại âm thầm dấn thân cho Vương Quốc nơi chính mình và trong thế giới, nhân loại sẽ sớm cảm nghiệm được sự cứu rỗi viên mãn của Thiên Chúa và sự ngự trị của Vương Quốc Ngài vốn một ngày kia ‘sẽ hoàn thành’. Bấy giờ, nhân loại sẽ cảm nhận công trình cứu độ vĩ đại của Ngài. Thánh Vịnh đáp ca thật sâu lắng, “Việc Chúa làm cho ta ôi vĩ đại!”.
Anh Chị em,
“Vẫn còn phải trông mong!”. Lời Chúa khích lệ sự kiên nhẫn, can đảm và hy vọng. Những nhân đức này đặc biệt cần thiết cho những ai cống hiến hết mình để mở rộng Vương Quốc. Với ân sủng Chúa, chúng ta chờ đợi ‘hạt giống’ mọc lên đang khi cắm rễ sâu vào đất tốt để dần dần trở thành một cây. Hạt giống ở đây trước hết, chính là Chúa Giêsu; tiếp đến, là bạn và tôi! Cần có niềm tin vào điều không trông thấy – khả năng sinh sản – chứa đựng trong nó. Hạt giống còn là Lời; là Thánh Thể chúng ta rước lấy mỗi ngày. Như Chúa Giêsu, chúng ta còn là men, nồng nàn trong thế giới. Thời gian cũng là điều cốt yếu để hạt nẩy mầm và men có thể thực hiện chức năng tối thượng của mình. Têrêxa Avila nói, “Hãy để sự tự tin và đức tin sống động nâng đỡ linh hồn; ai tin tưởng và hy vọng sẽ đạt được mọi thứ!”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con thường vội, Chúa thì không. Giúp con tận tuỵ hết mình, làm tốt nhất những gì có thể của ngày hôm nay; dù bên ngoài, xem ra chúng thật nhỏ bé, tầm thường!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)