“Chỉ Thiên Chúa, Đấng làm cho mọc lên”;
“Anh em là cánh đồng của Thiên Chúa”.
“Năng đặt tay trên lòng con và tự nhủ, ‘Chúa ở với tôi, trong tôi’; dần dần, Chúa sẽ cho con nếm hạnh phúc ấy. Sống bên Chúa, con sẽ nên thánh; thiên đàng không gì khác là Thiên Chúa hiện diện”.
Kính thưa Anh Chị em,
Những lời trên đây của Hồng Y Phanxicô Xaviê đưa chúng ta về một chi tiết rất nhỏ vốn không ít người bỏ qua nhưng lại là một chi tiết đầy thú vị của Tin Mừng hôm nay. Đó là sau một ngày giảng dạy, thầy trò Chúa Giêsu kéo về nhà bà nhạc của Phêrô; bà đang bệnh, Ngài chữa cho khỏi. Bà nhạc Phêrô sống trong tình trạng ân sủng, trong ơn nghĩa Chúa và đây cũng là chủ đề chúng ta cùng dừng lại.
Việc Chúa Giêsu đứng bên giường người bệnh vốn đang sốt nặng, nâng bà chỗi dậy để bà có thể phục vụ các ngài thực sự là một phép lạ, một phép lạ mà những người yêu mến Thiên Chúa thâm thuý không coi đó là một “phép lạ đương nhiên”. Ở đó, Chúa Giêsu không nói một lời; người chứng kiến không có lấy một phản ứng; và cũng chẳng có ai một biểu lộ một thần thái của ngưỡng mộ và biết ơn. Xem ra, đây là một thói quen dung dị thường ngày của Chúa Giêsu; Ngài vào một nhà một ai đó, thấy có người bệnh, Ngài nâng người ấy ra khỏi giường. Vậy mà không phải thế, trình thuật đơn sơ này sẽ nói với chúng ta nhiều hơn.
Những gì xảy đến với bà nhạc của Phêrô cho thấy tình trạng của một linh hồn thường xuyên sống trong ân sủng của Thiên Chúa, một tình trạng ở trong ơn thánh Chúa của những ai thiết tha yêu mến Người. Vì thế, chỉ một mình đương sự mới hiểu được đó là một phép lạ cả thể Chúa dành cho mình, đang khi với những người khác thì không; với họ, đó chỉ là “những phép lạ đương nhiên”, chẳng cần lưu ý, chẳng cần biết ơn. Những người sống trong ân sủng bộc lộ một niềm vui sướng cũng như lòng biết ơn sâu kín của họ với chỉ một mình Thiên Chúa, Đấng đang hiện diện đầy tràn trong họ. Ở đây, bà nhạc Phêrô thể hiện niềm vui và lòng biết ơn của mình qua việc nhanh chóng chỗi dậy hớn hở phục vụ các ngài mà đố ai biết ánh mắt trìu mến và nụ cười biết ơn kín nhã của bà dành riêng cho Chúa lúc ấy ra làm sao; ánh mắt hạnh phúc của người thọ ơn cũng như của người ban ơn là ánh mắt của những người đang yêu mến nhau… và đó là thiên đàng; vì lẽ, ở đó, Thiên Chúa hiện diện.
Chúng ta thường tập trung sự chú ý vào những phép lạ đặc thù được ngóng trông để rồi rướn mình lóng nhóng đang khi các phép lạ Chúa ban mỗi ngày, chúng ta lại bỏ quên. Chúng ta coi chúng là “những phép lạ đương nhiên”; tệ hơn, chẳng có gì là lạ để chúng ta phải lưu ý và biết ơn. Trong lãnh vực thiêng liêng, đó có thể là một lần xưng tội được nhiều ơn ích, một lần rước Chúa sốt sắng, một ánh sáng rọi soi hay một buổi xét mình nghiêm túc; trong lãnh vực thể chất, đó có thể chỉ là việc được Chúa cho ăn ngon ngủ ngon, hoặc qua một cơn sốt.
Lời Chúa hôm nay nói với chúng ta rằng, không cần phải đòi hỏi một sự chữa lành đặc biệt nào, chỉ cần xác tín, Chúa đang nhìn tôi, đang ở trong tôi, ban cho tôi những gì cần thiết; phần tôi, giữ mình sạch tội, giữ lửa yêu mến; và đó là những phép lạ thực sự chứ không phải là những điều “đương nhiên”. Đó chính là sống trong ân sủng, nếm hưởng thiên đàng. Thánh Phaolô nói trong bài đọc thứ nhất hôm nay, “Tôi trồng, Apollô tưới, Thiên Chúa mới là người cho mọc lên”; thế nhưng, người trồng kẻ tưới phải là những người sống trong ân sủng. Không có ân sủng, không có ơn thánh; không ai đủ sức trồng, chẳng ai đủ sức tưới. Vì thế, nên thánh là sống bên Chúa; có Chúa ở cùng, có “Đấng làm cho mọc lên mọi sự” và đó là thiên đàng. Thánh Vịnh đáp ca hôm nay không nói, “Phúc thay dân tộc mà Chúa chọn làm cơ nghiệp riêng mình” đó sao?
Danh hài Charlie Chaplin, ở tuổi 88, viết cho con gái Geraldine, “Không có gì vĩnh cửu trong thế giới này, kể cả những phiền muộn của chúng ta. Ba thích đi dạo dưới cơn mưa, vì không ai có thể nhìn thấy nước mắt của ba. Nếu con nhìn mặt trăng, con thấy vẻ đẹp của Chúa; nếu con nhìn mặt trời, con thấy sức mạnh của Người; nếu con nhìn tấm gương, con thấy tác phẩm đẹp nhất của Thiên Chúa. Hãy tin Thiên Chúa và tận hưởng cuộc sống với những phép lạ Người ban cho con mỗi ngày. Đời là một chuyến du hành, con hãy sống ngày hôm nay vì ngày mai có thể sẽ không đến”.
Anh Chị em,
“Phúc cho ai có tâm hồn trong sạch vì họ sẽ được nhìn xem Thiên Chúa”. Thiên Chúa và trời đất đầy vinh quang Chúa sẽ được nhìn thấy khi chúng ta sống trong sạch, đơn sơ; nghĩa là sống trong tình trạng sạch tội, tình trạng ân sủng, trong sự hiện diện yêu thương của Người.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin mở mắt cho con nhìn thấy, ơn thánh Chúa đang bao bọc con; để hôm nay, con chợt nhận ra rằng, con đang nếm hưởng thiên đàng”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)