“Ai nghe những lời Thầy nói đây và đem ra thực hành,
thì giống như người khôn ngoan, xây nhà mình trên đá”.
Kính thưa Anh Chị em,
Cả hai bài đọc hôm nay nói đến kẻ dại người khôn được Chúa Giêsu ví von như người xây nhà mình; người xây trên cát, kẻ xây trên đá khi họ thực thi hay không thực thi lời Ngài.
Lề luật thời Cựu Ước, Phúc Âm thời Tân Ước không chỉ để nghe, để đọc cho vui tai nhưng để sống; chân lý mặc khải không chỉ để hiểu, để biết nhưng để thực hành; bác ái yêu thương không chỉ để xúc động, mủi lòng nhưng để áp dụng bằng việc làm cụ thể. Cũng thế, Thánh Lễ không chỉ ở trong nhà thờ nhưng phải kéo dài cả ngoài nhà thờ.
Sách Các Vua hôm nay tường thuật một giai đoạn lịch sử xám xịt đáng xót xa của dân Chúa. Như vua cha Salomon, người đã xây đền thờ nguy nga, đem vào đó bao đồ dùng quý báu thì vua con, Gioakim, khờ khạo cũng tưởng thế là đẹp lòng Chúa và coi thế là đủ để rồi dại dột buông mình chạy theo thần ngoại, sống xa lề luật thánh. Thiên Chúa bất bình, nổi cơn thịnh nộ, Người phó mặc vua cho Nabucodonosor. Vậy là Giêrusalem thất thủ, bình vàng chén bạc bị đập vỡ tan tành, vua tôi hàng vạn người bị bắt đi lưu đày tận Babylon. Một cách nào đó, cha con Salomon và Gioakim là những người xây nhà mình trên cát.
Giữ lề luật Chúa cũng như sống niềm vui Tin Mừng là thực thi điều Chúa dạy trong đời sống hằng ngày. Chúa Giêsu gọi đó là hạng khôn ngoan như người xây nhà trên đá, “Mưa sa nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy cũng không sập”. Chính việc thực thi Lời Chúa bằng một đời sống bác ái yêu thương mới là nền tảng của một niềm niềm tin không hề lay chuyển.
Chúng ta nghĩ thế nào khi đọc những lời dưới đây trên bia mộ của một người nằm xuống mà chưa biết Chúa, “Các người gọi Giêsu là Thầy, thế mà các người không học được gì nơi Ngài; các người gọi Ngài là ánh sáng, thế mà các người không thấy Ngài; các người gọi Ngài là sự thật, thế mà các người không tin Ngài; các người gọi Ngài là đường, thế mà các người không đi theo Ngài; các người gọi Ngài là sự sống, thế mà các người không ước muốn Ngài. Thật tiếc, tôi chưa kịp thấy Giêsu nơi các người!”.
Chúa Kitô bị che khuất bởi bao môn đệ nói về Ngài nhưng chưa sống như Ngài; bởi lẽ, người ta không phê bình Chúa Kitô, nhưng người ta chỉ trích Kitô hữu vì họ không giống Ngài. Cũng vậy, người ta chỉ tin Chúa Kitô khi có thể tin vào tình yêu của những kẻ loan báo Ngài. Con đường dài nhất là con đường từ đôi tai đến đôi tay; không thể có Kitô giáo và niềm tin Kitô mà không có dấn thân; không thể là môn đệ Chúa Kitô mà không đi lại con đường cúi xuống phục vụ Ngài đi; cũng thế, không thể chỉ nói “Lạy Chúa, lạy Chúa là được vào Nước Trời”.
Ngày kia, một hành khách mỏi mệt hỏi, “Trời đất, tại sao người ta xây nhà ga cách làng đến ba cây số?”. Anh phu xe trả lời, “Khi làm vậy, chắc họ có ý để nhà ga gần mấy chiếc xe lửa hơn”. Vô lý, một nhà ga hiện đại cách xa con người đến ba cây số cũng như một nhà thờ lúc nào cũng đông, nhưng oái ăm thay, những con người đó chỉ cách xa cuộc sống có ba phân.
Anh Chị em,
Trong nhà thờ và ngoài nhà thờ cách nhau có ba phân! Như vậy, sống Lời Chúa là ràng rịt lại khoảng cách ít ỏi đó; và như thế bác ái chính là giấy thông hành để vào Nước Trời.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin cho con biết, ngày kia, Chúa chỉ hỏi, “Giấy thông hành con đâu?”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)