Chúng ta học về cuộc sống qua những trải nghiệm, dần dần theo thời gian. Nhưng có những điều thực sự quan trọng, mà nếu chúng ta học được sớm thì càng có ích cho bản thân mình.
Có một bản tóm tắt ngắn về những bài học của cuộc sống như thế này:
Lúc 5 tuổi: Tôi học được rằng, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn khi có ai đó nắm tay bạn.
Lúc 10 tuổi: Tôi học được rằng, đừng bao giờ hét vào tai một con mèo – hay bất kỳ ai, cho dù bạn đang cáu kỉnh đến đâu chăng nữa.
Lúc 15 tuổi: Tôi học được rằng, mặc dù rất khó (và rất ngại) để thừa nhận, nhưng một cách bí mật, tôi thấy mừng rằng bố mẹ đã luôn nghiêm khắc với tôi.
Lúc 20 tuổi: Tôi học được rằng, nếu bạn muốn làm cho mình vui lên, thì bạn nên cố gắng làm cho ai đó khác vui lên đã (rồi bạn sẽ thấy được kết quả).
Lúc 25 tuổi: Tôi học được rằng, nếu ai đó nói điều gì đó không tử tế về mình, thì mình phải sống sao cho chẳng ai tin vào điều đó.
Lúc 30 tuổi: Tôi học được rằng, có những người yêu thương bạn rất nhiều nhưng chỉ không biết cách thể hiện điều đó (hoặc không biết thể hiện theo cách mà bạn thích) mà thôi.
Lúc 35 tuổi: Tôi học được rằng, người ta càng có nhiều cảm giác tội lỗi, thì người ta càng có nhu cầu đổ lỗi cho người khác.
Lúc 40 tuổi: Tôi học được rằng, tôi không bao giờ nên cho phép những sự thất vọng trong cuộc sống lấy đi lòng nhiệt tình của mình.
Lúc 45 tuổi: Tôi học được rằng, tôi có thể biết rất nhiều về một con người qua cách họ “xử lý” ba điều này: một ngày mưa và tắc đường, hành lý bị mất, và những dây đèn trang trí bị rối tung.
Lúc 50 tuổi: Tôi học được rằng, trong hầu hết các trường hợp, cuộc đời sẽ cho bạn một cơ hội thứ hai.
Lúc 55 tuổi: Tôi học được rằng, tôi không nên đi mãi trên hành trình cuộc sống mà cả hai tay đều đeo găng của người bắt bóng. Tôi cần phải có khả năng trao trả lại cái gì đó, chứ không thể chỉ tìm cách nhận mãi.
Lúc 60 tuổi: Tôi học được rằng, cho dù mối quan hệ của bạn với bố mẹ bạn có tệ đến mức nào, thì bạn cũng vẫn sẽ nhớ họ kinh khủng khi họ không còn trên đời nữa.
Lúc 65 tuổi: Tôi học được rằng, mọi chuyện đều có mặt tích cực, kể cả những khổ sở và chịu đựng cũng đem lại những “món quà” riêng.
Lúc 70 tuổi: Tôi học được rằng, bất kỳ khi nào tôi quyết định làm một việc tử tế gì đó, thì đều là tôi đã có quyết định đúng.
Lúc 75 tuổi: Tôi học được rằng, ngay cả khi tôi có những chuyện khó chịu, thì tôi cũng không cần phải là một kẻ khó chịu.
Liệu những điều trên có đúng không? Tôi nghĩ là có, và sau khi đọc xong, tôi còn học được một điều nữa: rằng lúc nào chúng ta cũng có gì đó để học hỏi. Nếu không học hỏi thì chúng ta không thể tự cải thiện. Nếu chúng ta không cải thiện, thì chúng ta không phát triển. Và nếu chúng ta không phát triển, thì chúng ta không phải là đang sống – một cuộc sống trọn vẹn hết mức có thể.
Hãy cứ học hỏi – cải thiện – phát triển – và sống. Giống như một câu nói cực kỳ nổi tiếng: “Hãy học hỏi như thể bạn có thể sống mãi mãi, và hãy sống như thể bạn có thể chết ngay ngày mai”.
___THỤC HÂN (DỊCH)__
https://www.ngonluanho.net/